Từ Thiếu Kiệt chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như vậy.
Bọn họ còn rất trẻ, còn có rất nhiều khoảnh khắc chưa trải qua, mà cô lại nói với cậu đây là lúc nên tách ra.
Bất ngờ như thế khiến cậu không biết làm sao.
Cậu ngơ ngác nhìn dung nhan nghiên lệ trẻ trung của vợ, vầng sáng của bầu trời cuối thu rực lên ngoài cửa sổ, như thể được bao phủ bởi một thứ ánh sáng mỹ lệ mông lung, khiến cậu không thể nhìn rõ.
Là mơ đúng không?
Là ác mộng đúng không?
"Chị, chị nói gì thế, em không hiểu." Hai tay vốn đang nâng má cô của Từ Thiếu Kiệt vô thức dịch chuyển xuống đầu vai, khẽ siết chặt, bấu sâu vào.
Lâm Lang nhìn cậu chăm chú, nghiêm túc nói, "Không phải hứng khởi nhất thời, cũng không phải cố ý trêu cợt, Thiếu Kiệt, chuyện ly hôn này tôi đã suy nghĩ rất lâu, cũng từng nghĩ cứ thế chấp nhận rồi tiếp tục sống chung với cậu."
"Cậu không phải anh ấy, tôi luôn luôn coi cậu thành thế thân của anh ấy, tưởng tượng anh ấy vẫn còn ở bên cạnh tôi, chưa bao giờ đi mất. Nhưng như thế thì không công bằng với cậu chút nào, tôi không muốn làm mất thời gian của cậu nữa. So với chuyện hai người cùng đau, không bằng bây giờ chấm dứt tại đây, để sự tổn thương giảm xuống mức nhẹ nhất."
Lâm Lang hất tay cậu ra, đứng lên, "Ngày mai tôi sẽ bảo luật sư của Đường gia đến làm hiệp nghị ly hôn, cậu có yêu cầu gì thì cứ việc nói, chỉ cần tôi có, tôi sẽ đưa hết cho cậu."
Cô nói nhỏ, "Mấy năm nay, cảm ơn cậu đã săn sóc."
Ngay khi cô định ra khỏi phòng bếp, người phía sau chợt ôm chầm lấy cô, vùi đầu vào trong hõm vai.
"Không, em sẽ không ly hôn, đánh chết cũng không ly."
Cô có chút phiền muộn thở dài, nói với đứa trẻ tùy hứng nghịch ngợm nhà mình, "Thiếu Kiệt, nghe lời, cậu còn trẻ, lại còn đẹp trai như vậy, tìm một cô bé vừa lòng đẹp ý cũng không khó, đừng lãng phí thời gian ở chỗ của tôi nữa."
Cô chính là mối tình đầu của cậu.
Là người đầu tiên cậu dùng hết toàn lực để thương.
Chỉ cần vừa nhớ đến cô, tức khắc lòng cậu sẽ phấp phới những cánh bướm đầy màu sắc.
Cậu nhìn cô tóc dài quá thì cắt, cắt xong lại mọc dài, nét mặt non nớt ngây thơ dần dần nở nang, dương cầm càng chơi càng giỏi. Cậu nghĩ đôi tay chỉ biết vuốt v3 nhạc cụ và hoa tươi đó nếu có thể vuốt v3 gương mặt của cậu thì thật hạnh phúc biết bao nhiêu.
Trong lúc cô còn ngây ngô, thì cậu đã sớm sa vào lưới tình, chuẩn bị xong hoa thơm và tâm ý. Chỉ chờ đến một ngày khi nụ hoa hé nở, đọc cho cô nghe từng lời âu yếm đong đầy mùi kẹo ngọt, triền miên bóc vỏ từng viên 'trùng hợp' và 'tình cờ gặp nhau'.
Trực nhật chung buổi không phải trùng hợp.
Buổi sáng đi cùng một chuyến xe buýt là do cậu dậy sớm chờ đợi.
Nỗ lực theo đuổi, cuối cùng trong ánh mắt ấy cũng có bóng dáng của cậu.
Nhưng bây giờ cô lại đơn phương tuyên bố cậu bị loại trừ?
Cậu tốn hết tâm tư tận chín năm, vô số đêm vì nhớ cô mà mất ngủ, thế mà lại không thắng nổi một tháng ngắn ngủi của người kia? Đến tột cùng đây là đạo lí gì chứ?
Cậu thật không hiểu.
"Xin lỗi, Thiếu Kiệt." Lâm Lang ngẩng đầu, "Nhưng..."
Cậu lại phong bế chặt chẽ môi cô lần hai.
Cô gái không phản kháng.
Vẫn là vị ngọt như lúc xưa.
Nhưng trái tim cậu lại dần dần nguội lạnh.
Tại sao lại như thế? Khó khăn lắm giữa hai người mới chỉ còn lẫn nhau, đã không còn ai dám phá đám nữa mà.
"Tại sao chứ?" Cậu lẩm bẩm, "Rõ ràng em đã..."
Rõ ràng em đã nói là em yêu chị, rõ ràng em đã hôn chị trước tượng của Chúa bên trong giáo đường.
Lâm Lang vuốt khoé môi, "Có lẽ... là do vận mệnh."
Cô vươn tay trái, đốt ngón tay thon dài, sạch sẽ, không đeo bất kì thứ gì.
"Cậu không thấy sao? Tín vật của chúng ta đã sớm mất."
"Nước đổ khó hốt, kính vỡ khó lành, tựa như chiếc nhẫn này vậy, sau khi vứt đi sẽ không tìm thấy nữa. Có vài kết cục, từ trước đến nay đều đã được an bài."
Lâm Lang đi ngang qua người cậu.
Cổ tay bị cậu nhẹ nhàng dắt lấy.
"Nếu em tìm được nhẫn thì chị sẽ thích em lần nữa chứ? Không cần quá nhiều đâu, chỉ cần một phần là đủ rồi, đủ để em ở lại bên cạnh chị."
Cho dù là thế thân, thế thân của kẻ mà cậu ghét nhất.
Cô kinh ngạc quay đầu lại.
Vành mắt cậu đỏ hoe.
"Thiếu Kiệt..."
"Không, chị đừng quay lại nhìn, chỉ có duy nhất bộ dạng này là thứ em không muốn cho chị thấy, nó quá mất mặt."
Cậu giơ tay lên che mắt, giữa những ngón tay mơ hồ phả ra hơi ẩm.
Nói cậu không có tiền đồ cũng được, nhưng nhất định phải luôn ở bên nhau.
Dựa vào kí ức, dưới đêm trăng đầy ánh sáng trong trẻo, Từ Thiếu Kiệt tìm thấy giáo đường kia.
Ngọn đèn dầu bên hồ ước nguyện phản chiếu bóng mờ lên trên mặt nước, bên bờ có những cặp người yêu dựa sát vào nhau, nói cho nhau nghe những lời âu yếm triền miên.
Tiếng chuông giáo đường điểm 12 giờ ngân vang, đêm đã tới.
Cậu làm lơ tầm mắt xung quanh, xắn ống quần lên thong thả đi lại trong ao, khom lưng mò mẫm.
Đồng xu chồng chất, ánh bạc loé khắp nơi, hai mắt cậu gần như bị chói đến mức không mở ra được. Hai chân ngâm trong hồ nước trở nên trắng bệch, ngón tay cũng nhăn nhúm, tứ chi trên cơ thể cứng đờ, sắp mất hết cảm giác.
Ánh trăng rọi xuống đỉnh đầu lạnh càng thêm lạnh.
"Thiếu Kiệt, trở về đi."
Bên cạnh truyền đến một giọng nữ nhu hoà tràn ngập sự khuyên nhủ.
"Đừng tìm nữa, đã một ngày cậu chưa ăn gì rồi. Nếu cứ tiếp tục như thế thì sao cơ thể cậu chịu nổi?"
Động tác của Từ Thiếu Kiệt tạm dừng.
"Vậy chị sẽ đau lòng em ư? Chị sẽ tiếp tục ở bên em đúng chứ? Nếu đúng thì em không tìm nữa, sẽ trở về với chị."
Đối phương trầm mặc.
Từ Thiếu Kiệt bới đống đồng xu chồng chất ra, dùng ngón tay đã sưng tấy của mình lục lọi từng nơi từng nơi một.
Thật ra lòng cậu đã sớm rõ ràng.
Dù nhẫn có được thiết kế xinh đẹp tinh xảo đến đâu cũng chung quy chỉ là vật chết, không có sự sống, cũng không khoá được bất cứ lời thề đầu bạc nào.
Ngay cả người sống cậu cũng không giữ được, thế mà còn trông cậy vào một vật chết đi níu giữ một người không yêu mình?
Cậu hiểu hết.
Nhưng hiểu thì hiểu, cậu vẫn không muốn buông tay.
Nghe nói cái hồ ước nguyện này đã thành toàn rất nhiều người có tâm, có người tương ngộ ở đây, có người bày tỏ lòng mình ở đây, có người cũng đã từng đi vào giáo đường như họ.
Nếu nơi này linh nghiệm như thế, vậy có thể... cũng ban một ít may mắn cho cậu được không?
Không cần quá nhiều, làm cậu tìm thấy nhẫn, làm ánh mắt cô hiện lên một chút vui mừng.
Nếu cô tin vào vận mệnh, vậy thì để cậu viết lại kết cục cho nó.
Ngón tay Từ Thiếu Kiệt cong lên, một chiếc nhẫn xỏ vào ngón út.
Chiếc nhẫn này lấy nguyệt quế làm thân, điểm xuyết hoa hồng làm bằng đá đỏ, mặt trái có khắc tên hai người.
Cậu ngơ ngẩn nhìn, dường như có chút không thể tin được.
"Tìm được rồi... tín vật của chúng ta."
Chân cậu bỗng vượt lên phía trước, bọt nước văng tứ tung, tựa như đang hiến vật quý đưa chiếc nhẫn trong lòng bàn tay cho Lâm Lang xem.
"Chị nhìn đi, em tìm được rồi, đây là nhẫn của chúng ta, thật sự, là nhẫn của..." Cậu nói năng lộn xộn, "Em không hề gạt chị, thật sự là..."
Lâm Lang nhìn vẻ mặt chờ mong của cậu, duỗi tay cầm lấy, đặt lên lòng bàn tay thưởng thức một chút, nhẫn còn dính nước, cực kì lạnh lẽo.
Ánh mắt Từ Thiếu Kiệt cũng dần dần dịu dàng.
Nhưng mà, không đợi cậu thở phào một hơi, cậu đã thấy Lâm Lang khép lòng bàn tay lại, từ từ giơ tay lên cao.
"Không ——"
Chiếc nhẫn như một tia sáng xẹt qua phía chân trời, lần thứ hai biến mất trong màn đêm.
"Cậu thấy đấy, đây là vận mệnh."
Bởi vì quyền chủ động đang nằm trong tay tôi.
Mà cậu, chẳng hề có đường nào từ chối.
Bóng dáng của Lâm Lang càng lúc càng mờ ảo dưới sự giao hoà giữa ngọn đèn và bóng đêm, tua xanh quanh tai khẽ đung đưa, bóng mờ rơi trên chiếc cổ trắng tuyết, có một loại dụ hoặc ám muội, lại càng giống như một loại bùa chú nguyền rủa chết người.
Sắc mặt của người đàn ông trong phút chốc trở nên tái nhợt, cậu nhẹ nhàng mấp máy môi vài cái, nhưng cuối cùng không nói gì thêm.
"Em sẽ tìm nó về."
Cậu nói, "Dù chị có ném bao nhiêu lần, em cũng sẽ tìm được."
Em sẽ chà lau sạch sẽ vết nước trên nó, vuốt phẳng các vết sẹo, và lần nữa đeo lên ngón áp út cho chị.
Lần này thế mà Từ Thiếu Kiệt chỉ mất mười phút đã tìm thấy nhẫn.
"Đây, để em đeo lên cho chị."
Cậu cố vờ trấn định kéo tay Lâm Lang.
Giây phút cậu định xỏ nhẫn cưới vào ngón áp út của cô gái, Lâm Lang nhướng mi, dùng đầu ngón tay móc lấy chiếc nhẫn.
Nhẫn đung đưa một vòng trên ngón tay cô, không ổn định bay ra ngoài.
"Đinh ——"
Cùng với tiếng vang rất nhỏ, mất hút trong bồn hoa nơi xa.
"Không sao, em lại đi tìm..." Từ Thiếu Kiệt xả ống quần bước ra khỏi hồ ước nguyện, còn lắc lư hai cái, rõ ràng cơ thể đã sắp tới cực hạn nhưng lại cố gượng không chịu ngã xuống. Cậu dùng sức cắn một chút cánh môi, định dùng đau đớn làm bản thân tỉnh táo trong chốc lát.
Giọng của Lâm Lang từ phía sau truyền tới, "Dù cậu tìm được bao nhiêu lần, tôi cũng sẽ ném đi."
Bóng người trên mặt đất dừng nện bước.
"Em sẽ luôn, sẽ luôn tìm nó."
"Cho đến khi chị kiệt sức, không còn ném được nữa mới thôi."
"Đến lúc đó, em sẽ lại đeo lên cho chị."
Cậu quay đầu, đi về hướng Lâm Lang.
Dẫn theo ánh trăng lạnh lẽo phủ khắp người.
"Em nói thế, đã phù hợp với vận mệnh trong kịch bản của chị chưa?"
"Nếu chị đồng ý, em sẽ là nam chính si tình không thay đổi, tựa như một chàng kỵ sĩ, luôn ở bên cạnh bảo vệ cho vị công chúa một lòng chỉ có vương tử là chị, cho dù chỉ làm bóng dáng, làm thế thân, cho dù biết rằng những lời yêu thương chị nói với em chỉ là dối trá."
Từ Thiếu Kiệt tiến lên một bước, đột nhiên ôm lấy Lâm Lang.
Cậu ôm cô xoay một vòng tròn, như đang khiêu vũ.
Tà váy tung bay.
Mùi máu tươi tùy ý khuếch tán.
Lâm Lang lướt qua bả vai to rộng của cậu, thấy một bóng người màu đen chạy xa, đối phương đeo mũ choàng và mặt nạ bảo hộ, không thấy rõ bộ mặt, chỉ là dáng dấp rất nhỏ nhắn.
Chỗ bọn họ đang đứng là một hàng chậu hoa đan xen bụi cây rậm rạp, chung quanh lại ít người.
Thế nhưng không một ai thấy được cảnh này.
"Thiếu Kiệt, cậu..."
Gương mặt Lâm Lang hiện lên sự kinh hoảng, ngón tay cô khẽ chạm vào lưng của đối phương, tất cả đều là máu.
Con dao quân dụng xuyên thủng ngực, mũi dao sắc nhọn chạm vào ngực cô, hơi đau đớn.
"Chị nhìn đi, em nói gì trúng đó mà, nếu không có em..."
"Thế giới này có nhiều người xấu như thế, khụ, chị phải... làm sao bây giờ... mới được đây..."
Máu mất quá nhiều, mí mắt của cậu dần dần nặng trĩu.
Từ trên người Lâm Lang chậm rãi trượt xuống.
Có lẽ vận mệnh thật sự đang trêu cợt chúng ta.
Ngày sinh nhật ấy của cô, thật ra cậu vẫn luôn đi theo bên cạnh.
Từ Thiếu Kiệt biết Lâm Lang rất thích nhạc kịch, nên đã liên lạc riêng với đoàn kịch 'Vũ Điệu Huyết Tộc', thông qua tầng tầng lớp lớp thủ đoạn cộng với thiên phú của mình mới chộp được nhân vật nam chính vào tay.
Cô ở dưới đó xem kịch, không biết có nhận ra cậu hay không?
Cậu muốn cho cô biết, kể cả khi bị người mình yêu biến thành quỷ hút máu, cậu cũng không oán không hối hận, cam nguyện trông cô cả đời.
Sau khi kết thúc buổi nhạc kịch, Từ Thiếu Kiệt lập tức thay trang phục thú bông Sói Xám, vốn định tặng cho vợ một chùm bong bóng viết tên cô và hàng chữ chúc mừng sinh nhật, nhưng không ngờ nhất thời thất thủ, chỉ chộp được một quả bong bóng hình mặt cười. Nhưng may mắn, cậu bảo vệ được cô không bị xe đụng trúng.
Thật ra Từ Thiếu Kiệt nói dối, lần đầu tiên cậu xuống bếp là làm món bò bít tết, ở ngay tiệm cơm Tây kia, khổ luyện rất lâu, nhất thiết phải làm mọi thứ thật hoàn hảo.
Vì chuẩn bị bánh sinh nhật cho cô, khi cô rời khỏi tiệm cơm Tây Từ Thiếu Kiệt không đi theo nữa.
Cậu không biết những chuyện xảy ra sau đó.
Càng không biết nhẫn cưới của họ, ngay trước giáo đường, bên hồ hứa nguyện bị nữ chủ nhân của nó vứt bỏ.
Có phải vận mệnh đã rẽ ngoặt ngay từ phút đó?
Nếu ngày ấy cậu đi theo cô, có phải mọi thứ sẽ không giống bây giờ?
Cậu không biết đáp án ấy.
Bây giờ cũng không còn sức theo đuổi miệt mài cái hướng đi của vở kịch này nữa.
Đến phút cuối cùng, cậu phát hiện.
Cho dù cậu si tình ra sao, cũng không được làm nam chính của cô.
Không thể trách cô.
Chỉ đổ lỗi cho bản thân cầm lấy kịch bản vai ác, nhập vai, còn vọng tưởng sự thâm tình của nữ chính.
Tất cả đều đã được an bài.
Tiếng chuông 12 giờ ngân vang, trước giáo đường thần thánh, vai ác chết đi vì bảo vệ nữ chính mà hắn yêu thương.
Vở kịch bị vận mệnh trêu cợt này kết thúc rồi, em diễn có tốt hay không?
Nếu đây là kết cục hoàn mỹ mà chị muốn, em cam tâm tình nguyện dâng lên.
[Thế giới 9 - Hoàn thành]