[Quyển 2] Bạn Gái Cũ Hắc Hoá Hằng Ngày

Chương 149: Vợ và chị vợ (17)




Lâm Lang đứng ở dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên trên.

Từ Thiếu Kiệt thấy cô đã an toàn mới buông lỏng tay ra, dây thừng cứ thế rớt thẳng xuống đất.

—— không còn cách nào chạy được nữa.

Lâm Duy Tĩnh siết chặt cổ của Từ Thiếu Kiệt, cậu ta nghẹn đỏ cả mặt, dùng khuỷu tay huých mạnh một cái ra phía sau, mùi máu tươi càng thêm nồng nặc.

Thế nhưng luồng khói đặc đã ùa vào tầng ba.

Lâm Lang dần dần không còn thấy rõ bóng dáng hai người đang vật lộn bên cửa sổ.

"Hừm… đồng quy vu tận chăng? Kết cục lần này cũng tạm được."

Đầu sỏ gây tội sờ sờ cằm.

Lâm Lang luôn tận lực nghiên cứu các loại cách chết hoàn mỹ và ngoài dự đoán của mọi người, mỗi lần như thế khi kết thúc nhiệm vụ cô sẽ phá lệ hưng phấn.

Nhưng hình như lần này ông trời ngứa mắt cô hay sao ấy.


"Xôn xao ——"

Một trận mưa to đột nhiên dội xuống.

Lửa trong toà nhà dạy học nhanh chóng bị xối diệt.

Lâm Lang nguy hiểm híp híp mắt.

Ông trời ông phiền người như vậy chị đây tức giận lắm đấy nhé.

"Em gái nhỏ, em không sao chứ?"

Sau lưng truyền tới một giọng nói hồn hậu.

Lâm Lang chớp mắt thu hồi nét mặt âm ngoan của mình, run run bả vai, lúc này mới chậm rì rì xoay người lại.

"Tôi… tôi không sao… nhưng mà…"

Quần áo của cô trong lúc giằng co bị uốn thành nhiều nếp, cổ áo hơi hở lộ ra đầu vai mượt mà và xương quai xanh mảnh khảnh, tóc đen vắt trước ngực, gương mặt nhỏ như sứ trắng bị nước mưa dội ướt càng thêm chọc người trìu mến.

Chàng trai trẻ mặc đồng phục cảnh sát này lập tức đỏ mặt, cởϊ áσ khoác trên người mình ra khoác lên cho cô.

"Cảm ơn anh cảnh sát." Lâm Lang vô cùng yếu ớt mà nói.


Vị cảnh sát trẻ đưa cô ra khỏi khu vực nguy hiểm, đồng thời đâu vào đấy chỉ huy đội ngũ cứu viện.

Hai tên biếи ŧɦái này đúng là mạng lớn mà, đến nước này rồi mà vẫn chưa chết.

Lâm Lang nhìn hai người họ bị cáng nâng ra ngoài, trên người bê bết máu, nhưng không hiểu sao Lâm Lang vẫn cảm thấy khó chịu.

Chẳng qua một lúc sau tâm tình của cô lại khôi phục.

Bởi vì cô đã nghĩ ra một cách chết càng mỹ vị hơn.

Lâm Lang hơi nhoẻn miệng cười.

Ngực Lâm Duy Tĩnh bị ăn một dao của Lâm Lang, mất máu quá nhiều, bị thương nghiêm trọng hơn cả Từ Thiếu Kiệt, có điều những lời như 'tai hoạ để lại ngàn năm' cũng có đạo lý, hắn ngược lại tỉnh lại còn sớm hơn cậu ta.

Người của cục cảnh sát mời hắn lên thẩm vấn.

Tuy hắn có ý muốn gϊếŧ hại Lâm Lang, còn suýt chút nữa đã thành công, nhưng Từ Thiếu Kiệt đuổi tới kịp thời, Lâm Lang lại không bị thương gì. Còn tội danh phóng hoả, sau khi điều tra xong các cảnh sát mới phát hiện ngọn núi kia vốn chính là 'tài sản' của Lâm Duy Tĩnh.


Việc càng làm các cảnh sát đau đầu hơn chính là kỹ thuật y khoa của bác sĩ Lâm quá siêu quần, là 'minh tinh siêu cấp' nổi danh trong giới y học, đã từng kéo rất nhiều đại lão thoát khỏi bờ vực tử vong, còn giao lưu không ít với các mối quan hệ có địa vị rất cao.

Những đại lão này vừa nghe nói hắn gϊếŧ người chưa toại, sôi nổi tỏ vẻ không tin, lần nữa gây áp lực cho cục cảnh sát, bảo bọn họ 'điều tra cho rõ', đừng tùy tiện đổ oan cho người tốt.

Trận hoả hoạn kia thiêu hủy không ít dấu vết, nếu không phải chính miệng Lâm Duy Tĩnh thừa nhận hắn muốn gϊếŧ Lâm Lang thì chỉ sợ ngay cả toà án cũng không định được tội danh của hắn. Cuối cùng, xét thấy thái độ nhận sai của hắn tốt đẹp, toà án phán xử hắn án tù dưới mười năm có thời hạn.
"Dưới mười năm à…"

Ngón tay Lâm Lang nhẹ nhàng chống môi đỏ, cô không hài lòng với cái cách chết gãi ngứa này cho lắm, phải biết rằng trước đó bác sĩ đại nhân còn định tự tay mổ xẻ cô nữa kìa.

Chị đây sẽ không tha thứ dễ dàng như thế đâu.

Lâm Lang trước tiên đi thăm hỏi nam chủ đại nhân đang nằm trong phòng chăm sóc tích cực (ICU), rồi ôm một cái laptop tìm một quán cà phê yên tĩnh ngồi xuống.

Ngón tay cô bay múa lạch cạch trên bàn phím, cuối cùng lưu loát ấn vào phím Enter.

Xâm nhập trái phép thành công.

Lâm Lang bưng ly cà phê uống một hớp, thản nhiên mà nghĩ, xem ra sau khi quay về phải tìm chị gái nhỏ Quân Vãn ôn bài lại mới được, lâu lắm rồi không dùng kỹ thuật hack, bản thân cũng cảm thấy mới lạ không ít.

Có điều bây giờ thứ cô muốn đã có rồi.

"Tôi muốn gặp một người."
Lâm Lang đi tới cục cảnh sát.

Phán quyết của toà án đã được đưa ra một ngày trước đó, nhưng bởi đủ loại nguyên do, bác sĩ Lâm vẫn còn phải đợi bên trong phòng thẩm vấn.

"Cô muốn ở cùng một chỗ với hắn ta?" Một cảnh sát lớn tuổi cảm thấy lạ lùng, người bị hại vậy mà lại muốn ở cùng một chỗ với nghi phạm, cô không lo là sẽ tái diễn bi kịch lần trước sao?

"Tôi có vài lời muốn nói với anh ấy." Lâm Lang rũ mắt, "Tôi sợ là sau này sẽ không còn cơ hội nói ra."

Lời thỉnh cầu của cô cuối cùng cũng được cho phép.

Phòng thẩm vấn có gắn camera giám sát, một khi có gì đó không ổn họ cũng biết mà nhanh chóng vọt vào.

Lâm Lang đẩy cửa ra đi vào.

Bức tường xanh trắng đan xen, một chiếc bàn vuông được đặt ở giữa, hai cặp ghế dựa đặt song song hai bên. Một bóng đèn sáng trưng từ đỉnh đầu rọi xuống, trên mái tóc đen nhánh của đối phương hiện lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, vẻ mặt hắn hờ hững, ngồi ở chiếc ghế đối diện cánh cửa.
Nghe được tiếng bước chân, người đàn ông khẽ nâng cằm.

Chớp mắt Lâm Lang có cảm giác như đang bị độc vật theo dõi.

Cô nhẹ vén làn váy, ngồi đối diện hắn.

Con ngươi sâu thẳm của hắn phản chiếu dáng vẻ lúc này của cô: Tóc dài đen nhánh được tết thành một bím tóc, an tĩnh xoã trước bộ ngực hơi phập phồng, một bộ váy dài nếp uốn đính hạt châu trắng tinh, áo khoác lông nhỏ màu tím nhạt, vừa văn nhược vừa nhã nhặn lịch sự.

Hắn hoảng hốt nhớ đến khung cảnh lần đầu tiên hắn gặp cô.

Lâm Lang không nhìn vào mắt hắn, cúi đầu nói, "Vết thương… còn đau không?"

Hai tay Lâm Duy Tĩnh bị còng lại, áo tù màu xám đậm làm làn da hắn càng thêm trắng bệch.

Vì bệnh nặng mới khỏi nên cánh môi nhợt nhạt khô khốc, không thấy giọt máu nào, như đoá hoa hồng đã sớm điêu tàn, mất đi sức sống.
Hắn nhẹ nhàng 'ha' một tiếng, ý vị không rõ, hàm chứa vài phần ý cười ôn nhuận, ở bên tai cô nỉ non những lời đưa tình giống như dĩ vãng, "Về vấn đề này, cô làm đương sự, chẳng lẽ không phải rõ ràng nhất sao?"

Lâm Lang siết chặt ngón tay đang đặt trên đầu gối.

"Em… em cũng không muốn như vậy đâu… chỉ là… chỉ là…"

Cô nói nhỏ tới mức làm người ta khó lòng nghe được.

Lâm Duy Tĩnh nhướng mày nhìn dáng vẻ run bần bật của cô, con quái vật trong lòng lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, hắn muốn thấy gương mặt thống khổ, tuyệt vọng và dữ tợn của cô, không kiềm nổi muốn trêu đùa cô, "Chỉ là? Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là tiếc rằng trái tim của tôi không mọc bên trái như bao người nên chẳng có cách nào gϊếŧ tôi ngay được? Hay là thất vọng vì tôi không chết dưới tay chồng cô, cũng không bị lửa đốt cháy thành than, ngược lại mạng lớn sống sót?" Hắn khảy khảy lọn tóc mọc dài trước mái, "Thật xin lỗi, có câu nói là người tốt sống không lâu, người xấu sống ngàn năm, có lẽ tôi thuộc về lớp người thứ hai rồi."
Hắn nhoẻn miệng cười, "Sao nào? Cô cũng cảm thấy mất hứng lắm có phải hay không? Thật xin lỗi vì đã không chết nhé, mà hay là cô làm lại lần nữa xem? Lần này phải nhắm chuẩn vào đó, trái tim của tôi mọc ở bên phải, ở ngay chỗ này ——"

Hắn giơ tay chỉ vào một vị trí ở ngực mình.

Nhưng ngay sau đó, bàn tay Lâm Duy Tĩnh lại khựng giữa không trung.

Cặp mắt chứa đầy cảnh xuân kia nhanh chóng dựng lên một lớp sương mù.

Cô… khóc.

Trái tim hắn như bị một bàn tay vô hình siết chặt, xoa nắn, cuối cùng không thể hô hấp.

Lần thứ ba.

Đây đã là lần thứ ba hắn gặp được dáng vẻ thóc thút thít của cô.

Lần đầu tiên hắn điên cuồng chiếm hữu cô như một con thú hoang, sáng hôm sau lúc tỉnh dậy cô mới nhận ra đã xảy ra chuyện gì, khϊếp sợ tới mức khóc rống thất thanh.

Lần thứ hai hắn muốn dắt cô cao bay xa chạy, rõ ràng cô rất bất an và thấp thỏm đối với tương lai của cả hai, nhưng cuối cùng vẫn nói, "Tôi giao tôi cho anh, xin anh nhất định phải quý trọng."
Thế thì lúc này cô khóc vì cái gì chứ?

Không chịu nổi nhục nhã?

Hoảng sợ?

Hối hận vì đã trêu vào một tên thái như hắn?

"Chỉ là em… không muốn anh chết mà thôi…"

Nước mắt trên mặt cô như hạt nước nhỏ giọt, không ngừng lăn xuống dưới.

"Nếu anh gϊếŧ cậu ta, anh vĩnh viễn sẽ là tội phạm gϊếŧ người, em không muốn anh phải mang một tội danh dơ bẩn như vậy…"

Lâm Lang bắt đầu rải lời nói dối, đáng sợ hơn cả ma quỷ.

Ít nhất ma quỷ là đường đường chính chính bán lời nói dối, loài người vốn có lòng cảnh giác với nó tất nhiên sẽ không dễ dàng mắc mưu. Nhưng còn một kẻ quen thói phạm tội như Lâm Lang, cô sẽ giả làm một cô gái ngọt ngào, vô hại, ngây thơ, che đậy lời nói dối chết người bằng một chiếc vỏ kẹo ngọt ngào xinh xắn, sau đó dùng một cách bất đắc dĩ nhất bán với giá thấp cho những con mồi tiến vào khu vực săn bắn của cô.
"Em thích tay của anh, ấm áp, rắn chắc, sẽ nấu đồ ăn ngon cho em, sẽ nắm tay em băng qua đường lớn, sẽ dịu dàng xoa đầu em khi em ngủ nướng không chịu thức dậy." Lâm Lang tùy ý để những giọt nước mắt đọng lại trên mi, như thể bị làn sương nhạt bao phủ, "Làm sao em có thể để tay anh dính máu, trở nên ô uế được đây…"

Lâm Duy Tĩnh sững sờ tại chỗ.

Hắn hoàn toàn không ngờ sẽ nhận được một đáp án ngoài dự đoán của hắn đến vậy.

Chẳng lẽ Lâm Lang làm hắn bị thương, thế nhưng là hoài những tâm tư ấy?

Nói cách khác…

Cô còn yêu hắn, đúng không?

"Anh nói anh đối với em là nhất kiến chung tình, nhưng mà, anh không biết, em đối với anh, cũng là nhất kiến chung tình đó thôi."

Lời nói dối của Lâm Lang ngọt ngào đến chết người, "Đó là lần đầu tiên em biểu diễn trên lễ đường lộ thiên trang trí hoa tử đằng và dải lụa vàng trước mặt nhiều người như thế, anh không biết lòng em khẩn trương đến cỡ nào đâu, khẩn trương đến mức sắp ngất xỉu. Nhưng mà, sau khi em bước lên sân khấu, trong đám người mênh mang, em liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh."
"Em vẫn nhớ rõ khi ấy anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, túi áo trước ngực kẹp một cây bút máy Pelikan, tóc ngắn hơn bây giờ một chút, đôi mắt xinh đẹp rực rỡ như ánh sao trời. Những người bên dưới đều rất ồn ào, nhưng còn anh, một mình anh lại an tĩnh ngồi đó, mỉm cười nhìn em, như thể đang đối đãi với một người nghệ sĩ thực thụ, cho bọn họ những lời thăm hỏi khéo léo trước khi họ lên sân khấu biểu diễn."

"Bắt đầu từ hôm đó, em không hề có kinh nghiệm, cũng không hề chuẩn bị gì, cứ thế mà lao đầu vào, đắm chìm bên trong tình yêu ấy. Anh không biết đâu, ban đầu em định biểu diễn một bài vui tươi hơn một chút, thế nhưng, ma xui quỷ khiến, em lại chọn… Mariage d'Amour."

"Rốt cuộc em đang mong chờ điều gì vậy chứ?"

Lâm Duy Tĩnh nhìn đôi mắt đẫm lệ mông lung của cô, ngực dần thắt lại.
Hắn chợt nhớ tới ngày hôm ấy trong phòng học dương cầm, cô cũng chơi bản nhạc này.

Hắn còn tưởng rằng chỉ là trùng hợp.

"Anh cho rằng chỉ có anh bị bệnh thôi ư? Em cũng bị bệnh, mắc một căn bệnh cực kì cực kì nghiêm trọng."

Lâm Lang nghẹn ngào nói, "Đấy là lần đầu em yêu đương, em cũng chẳng biết nên làm thế nào cho đúng. Bởi vì quá thích nên không biết phải dùng cách gì để tiếp cận anh. Người khác nói anh không bao giờ chấp nhận lời tỏ tình của con gái, em cũng chỉ đành nhìn anh từ đằng xa, mỗi lần đều làm bộ vô tình đi ngang qua, quan sát mọi thứ về anh."

"Anh thích ngồi một mình bên hồ đọc sách, thích khi mặt trời lặn bóng đi bộ trên lối nhỏ nở đầy hoa anh đào. Anh thích mèo, không thích chó, mỗi khi chúng nó tới gần anh sẽ chạy thật xa."

"Anh biết chơi bóng rổ, chiếc áo số 7 màu đỏ tươi rất hợp với anh."
"Trong túi anh luôn luôn kẹp một cây bút máy màu đen, để có thể viết lại những linh cảm chợt nảy ra trong đầu mọi nơi mọi lúc."

"Lúc ăn cơm có đôi khi anh cũng rất kén ăn, không thích hành lá, nhưng lại phá lệ yêu thích đồ ngọt, đặc biệt là những chiếc bánh ngọt nhỏ phồng phồng, tốt nhất phải là vị anh đào."

"Em vốn nghĩ, cho dù không thể ở bên nhau, nhưng chỉ cần nhìn anh từ phía xa như thế cũng đã đủ rồi. Thế nhưng, em lại bị cảnh cáo."

Giọng nói của cô nhỏ dần, "Nói thật, em cũng không nghĩ đó là anh làm. Bên trong có một lá thư bằng máu, nó viết nếu như em còn trò chuyện với những nam sinh khác nữa thì sẽ gϊếŧ chết người mà em thích nhất, vứt xác trong hồ nước của trường."

"Em… em rất sợ."

"Bởi vì em sợ, em sợ người đó sẽ biết người mà em thích… là anh…"
Lâm Lang nhìn vẻ mặt khó tin xen lẫn với mừng rỡ như điên của người đàn ông này.

Viên thuốc độc bọc vỏ kẹo ngọt này, anh… có muốn ăn không?

https://youtu.be/FoCG-WNsZio