Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Khi Thẩm Thiên Lị tỉnh lại, đã là vài ngày sau.
"Thẩm ca ca." Ôn Huyên kinh hỉ gọi một tiếng.
"Huyên Huyên?" Thẩm Thiên Lị đỡ trán, đầu có chút mê mang, còn có chút đau.
Đôi mắt Ôn Huyên sáng lấp lánh, lộ ra vui sướng và vui mừng, Thẩm ca ca thật sự khôi phục rồi.
Nhớ lại một màn cuối cùng kia, tim Ôn Huyên còn đập nhanh liên tục.
Thẩm Thiên Lị đã sớm lập ra khế ước với vong hồn binh của Ma giới, bọn họ giúp hắn hoàn thành trận pháp kia, mà Thẩm Thiên Lị phải dùng mạng đi phá giải phong ấn của vong hồn binh.
Nếu không phải thời điểm cuối cùng có Vu Haon cô nương ra tay, Nam Chi và Thẩm ca ca có lẽ đều phải chết...
Không, có lẽ là tất cả mọi người bọn họ đều phải chết.
Vong hồn binh xuất thế, đó mới là tận thế chân chính.
Nhớ đến Nam Chi, Ôn Huyên lại không khỏi đau lòng, nàng vẫn luôn cảm thấy Nam Chi liên lụy Thẩm ca ca.
Nhưng mà không ngờ, cuối cùng là Nam Chi cứu Thẩm ca ca.
"Huyên Huyên, tẩu tử của muội đâu?" Thẩm Thiên Lị xoa nguyệt Thái Dương ngồi dậy, ngoài miệng thông thuận mà hỏi.
Nhưng mà hỏi xong hắn lại cảm thấy có chút không đúng.
Không đúng chỗ nào lại không nói nên lời.
Chẳng lẽ lần này sinh bệnh, nên hồ đồ?
"Tẩu tử?" Ôn Huyên nghi hoặc, tẩu tử của nàng ở đâu ra?
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?" Thẩm Thiên Lị lập tức khẩn trương: "Lúc ta sinh bệnh, đã xảy ra chuyện gì?"
Sinh bệnh?
Ách... nghi hoặc trong lòng Ôn Huyên càng nặng, Thẩm ca ca mất trí nhớ sao?
Không đúng, mất trí nhớ thì tại sao còn nhớ rõ mình?
"Huyên Huyên, nói chuyện đi?" Thẩm Thiên Lị bắt lấy tay Ôn Huyên, đầy mặt vội vàng và lo lắng.
Ôn Huyên: "..." Nàng nên nói cái gì bây giờ? Nàng cũng không biết Thẩm ca ca đang nói cái gì.
"Kẽo kẹt~" Cửa phòng được người ta mở ra, một bóng người đi đến.
Đôi mắt Thẩm Thiên Lị lập tức sáng ngời, xoay người đi xuống giường, vài bước vội vàng đến trước mặt người tới: "Sương Nhi, nàng không sao chứ?"
La Sương sửng sốt, tình huống gì đây?
Nàng nghiêng đầu nhìn Ôn Huyên.
Ôn Huyên ở phía sau lắc đầu, nàng cũng không biết vì sao lại thế này.
Chờ hai người không thể hiểu được trấn an Thẩm Thiên Lị xong, hai người mới cùng nhau ra khỏi phòng.
"Sao lại thế này?" Mặt La Sương tràn đầy nghi hoặc, ở Ma giới, tuy Ma tộc gọi nàng là phu nhân, nhưng bọn họ không có tổ chức lễ thành thân chính thức, cũng không có tình cảm phu thê thật lòng.
Bây giờ Thẩm Thiên Lị đột nhiên gọi mình là Sương Nhi, còn biểu hiện thân mật như vậy, La Sương cũng bị dọa đến.
Hai vị muội muội mắt to trừng mắt nhỏ, hoàn toàn không hiểu tình huống ra sao.
Chẳng lẽ thay đổi máu, cũng thay đổi luôn cả ký ức?
La Sương đột nhiên nhíu mày: "Nam Chi cô nương có nói với thiếu nữ kia mấy câu... ta cách quá xa không nghe thấy, có thể có quan hệ với nàng ta hay không?"
"Ngươi nói Vu Hoan cô nương?"
"Hình như bọn họ gọi nàng như vậy."
Ôn Huyên nhìn cửa phòng phía sau, lại nhìn La Sương, trong đầu hiện lên một ý nghĩ không thực tế.
Nhưng cái ý nghĩ không thực tế kia lại là cách duy nhất giải thích thông suốt mọi chuyện.
Lời cuối cùng mà Nam Chi nói với Vu Hoan cô nương là xin Vu Hoan cô nương bóp méo ký ức của Thẩm ca ca...
____
Quý Bạch còn ở nơi mà lúc trước tách khỏi Nam Chi, nhìn thấy Vu Hoan và Dung Chiêu quay về, hắn tựa như cũng không có chút ngạc nhiên nào.
"Ha, tuy Nam Chi bảo ta mai táng nàng ta ở thôn trang nàng ta sinh ra, nhưng mà ta lại đưa nàng ta cho ngươi, không cần cảm ơn ta!"
Vu Hoan đưa một cái hộp nhỏ cho Quý Bạch.
Nam Chi căn bản không dư lại thân thể, đây là trang sức Vu Hoan tùy tiện nhặt trên đường.
Vì trấn an Quý Bạch bị đau lòng này, nàng cũng đã cố hết sức.
Thần sắc Quý Bạch bình tĩnh nhận lấy: "Nàng ấy có nói gì không?"
"À... Quá dài nên ta nhớ không rõ, nói cho ngươi mấy ý đại khái vậy. Ý của Nam Chi là bảo ngươi tìm một cô nương tốt, nhất định phải hạnh phúc, thật tình thì ta cảm thấy đây là điều nhảm nhí, cho dù ta có chết đi nữa, mà Dung Chiêu hắn dám đi tìm người mới, ta chết rồi cũng có thể sống lại."
Quý Bạch liếc mắt nhìn Vu Hoan một cái, xoay người đi mất.
"Ê..."
Dung Chiêu nhanh chóng giữ chặt Vu Hoan, người ta hiện tại rất đau lòng, nàng đừng đi ức hiếp người ta nữa.
Nam Chi đã chết, cửa vào Ma giới lại một lần nữa phong ấn.
Không ai biết cửa Ma giới phong ấn như thế nào, nhưng nguy hiểm đã được giải trừ, những người này đương nhiên không rối rắm chuyện đó.
"Thẩm Thiên Lị chắc tỉnh lại rồi." Vu Hoan nhìn nơi xa, có chút phiền muộn: "Nam Chi có phải ngốc hay không?"
"Cái thứ gọi là tình cảm này, đừng dùng tiêu chuẩn của bản thân để đánh giá người khác." Dung Chiêu thấp giọng nói.
Vu Hoan ôm lấy cổ Dung Chiêu: "Ta chỉ có một tiêu chuẩn, sống chết chỉ có thể là của ta."
"Được."
____
Quý Bạch mang theo hộp nhỏ về thôn trang rách nát kia.
Ngoại trừ dấu vết của người đi ra, thì rất nhiều phòng ốc cũng bị phá hủy.
Duy nhất không thay đổi chính là oán khí ở dây, vẫn nồng đạm như cũ.
Quý Bạch đi đến cửa phòng mà lúc trước Nam Chi dập đầu kia, ở bên ngoài đứng trong chốc lát, mới đẩy cửa ra đi vào.
Cửa phòng cũ nát liền gãy, rối tinh rối mù rớt trên mặt đất, tro bụi bay tứ tán.
Quý Bạch dọn sạch một chỗ, đặt hộp nhỏ lên.
Từ một khắc Nam Chi rời đi kia, hắn liền biết, Nam Chi sẽ không trở lại nữa.
Sẽ không sống sót trở về.
Không sao, về sau hắn vẫn bồi nàng như cũ.
Ban đêm ở thôn trang lạnh hơn bất cứ cái lạnh ban đêm nào mà hắn từng trải qua, có lẽ là Nam Chi không còn nữa!
Quý Bạch nghĩ như thế, dọn sạch sẽ nhà cửa qua một lần.
Ngày hôm sau lại dọn sạch sẽ thêm một lần nữa, bộ dáng như muốn ở lại đây.
Trong thôn vờn quanh những oán khí đó, tựa như cũng không bài xích hắn, hắn đi đến đâu những oán khi đó sẽ tụ tập đi theo hắn.
"Các người cũng nhớ Nam Chi sao?" Quý Bạch lẩm bẩm tự nói.
Oán khí kích động một trận, tập hợp lại thành một chữ "nhớ".
Quý Bạch cười cười, trong mắt có ánh sáng hiện lên: "Nhanh thôi."
Mỗi ngày Quý Bạch đều làm những chuyện khác nhau, nấu cơm, thắt châu chấu, vẽ tranh trên đất, ngâm thơ.
Tựa như muốn làm hết một lượt những chuyện trên thế giới này.
Ngày thứ chín, Quý Bạch ôm hộp nhỏ dạo qua một thôn trang.
Hắn đi rất chậm, những oán khí đó vòng quanh hắn, không ngừng bay múa.
Ngày thứ mười, Quý Bạch mở hộp nhỏ ra.
Trong hộp nhỏ là bình thường bụi bặm, sao hắn không biết cho được.
Hắn duỗi tay phủi phủi, lấy ra một thứ, đó là một cây trâm, là hắn đưa cho Nam Chi...
Bởi vì sợ Nam Chi dùng cây trâm làm tổn thương bản thân nên hắn cố ý mà cây trâm vô cùng bóng loáng.
Từ trước đến nay hắn chưa từng thấy nàng đeo lên, hắn cho rằng nàng đã sớm ném đi, không ngờ nàng vẫn luôn mang theo.
Trên mặt có chút tái nhợt của Quý Bạch lộ ra ý cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ xát cây trâm, ánh mắt dịu dàng, thoáng như nhìn người mình vô cùng yêu thương.
Thật lâu sau, Quý Bạch nắm chặt cây trâm ở trong tay, xoay người đi đến bên giường nằm xuống.
Đôi tay cầm cây trâm đặt ở trên ngực, chậm rãi nhắm mắt lại chặn ánh mắt dịu dàng kia.
Trong nháy mắt hắn nhắm mắt, oán khí ngoài phòng đột nhiên lớn mạnh, bao vây căn phòng này.
"Nam Chi, ta đến bồi nàng."
Nam Chi, nàng sống ta sống, nàng chết ta liền cùng nàng chết.
Sống chết đều tùy nàng.
Đây là lời hứa mà ta cho nàng.