(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 367: Ngươi không còn nữa thì nàng ta làm sao




Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Dung Chiêu lập kết giới ở phòng của bọn họ, cho nên khi Vu Hoan đi ra ngoài liền phát hiện trong viện đang loạn thành một đoàn.


Nam Chi chờ nàng ở ngoài cửa, thấy nàng và Dung Chiêu đồng thời ra tới, cánh môi của hai người còn đỏ không bình thường, mặt Nam Chi lập tức đỏ lên.


"Vu Hoan cô nương, cái kia... Quý Bạch nói bọn ta phải dời đi."


"Ừ?" Vu Hoan nghi hoặc nhìn Quý Bạch nơi xa đang phân phó hạ nhân đâu vào đấy, đang yên đang lành dời đi cái gì??


Bắc Xương Thành này không phải địa bàn của Quý Bạch hắn sao? Không có nghe người đánh tiến vào mà!


"Cụ thể ta cũng không biết rõ lắm, nghe ý của Quý Bạch hình như có nội gián."


"Ồ." Nội gián à, quả nhiên ở đâu cũng có.


"Vu Hoan cô nương, ngươi có đi với bọn ta không?"


Vu Hoan sờ sờ cằm: "Các ngươi đi đâu thế?"


"Đi về hướng bắc, đi đến gần Phượng Tường Vực." Không biết Quý Bạch đến đây từ khi nào lên tiếng trả lời Vu Hoan.


Bắc à...


Vu Hoan suy tư: "Tiện đường, vậy cùng nhau đi là được rồi."


Quý Bạch không phản đối cũng không đồng ý, nhưng Nam Chi lại có chút vui vẻ.


Từ ngày đó sau khi bị Vu Hoan ném xuống, Nam Chi không những không có ý muốn trách cứ Vu Hoan, ngược lại không tự giác được mà thân cận Vu Hoan.


Dù sao Quý Bạch cũng đều lấy Nam Chi làm tất cả nguyên tắc.


Quý Bạch cũng không cho tất cả mọi người đi theo, mà từng nhóm một đi, Bắc Xương Thành cũng để lại người giải quyết tốt hậu quả.


Lúc ấy Nam Chi không hiểu giải quyết tốt hậu quả là gì, nhưng khi nàng ta nghe thấy Bắc Xương Thành bị người ta tấn công, toàn quân bị diệt thì mới hiểu được.


Cái gọi là giải quyết tốt hậu quả chính là kéo dài thời gian...


"Sao ngươi bị người ta làm cho chật vật như vậy?" Vu Hoan cọ đến bên cạnh Quý Bạch, theo tầm mắt hắn nhìn Nam Chi nơi xa.


Quý Bạch liếc xéo Vu Hoan: "Đó còn không phải do ngươi ít nhiều sao?"


"Ta?" Vu Hoan chỉ chỉ bản thân: "Ta làm gì?"


Quý Bạch thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn Nam Chi: "Phủ Giang Thành là chủ thành của Linh Võ Vực, người ở bên trong ngươi cảm thấy có thân phân đơn giản sao? Chỉ sau một đêm, toàn bộ những người đó chết thảm, ta làm vực chủ sẽ có trái cây ngon mà ăn à? Ngươi làm cái gì không cần ta nhiều lời nữa đi? Một trận pháp khổng lồ như vậy đều hướng về ngươi mà đến, cửa hàng Thịnh Gia mất tích... điều đó, làm gì có một chuyện nào không liên quan đến ngươi?"


Tuy còn có một bộ phận nguyên nhân là do Ma tộc của Thẩm Thiên Lị, nhưng nếu không xảy ra chuyện lúc trước, hoàn cảnh hiện tại của hắn cũng không đến mức chật vật như vậy.


Vu Hoan nghẹn lời, được rồi, nồi của nàng, nàng tới đội.


Quý Bạch đứng một lát liền bước đến Nam Chi.


Vu Hoan ngồi xổm xuống, nhìn hai người bên kia nói chuyện với nhau.


Chuyện kia xảy ra khiến người trong Phủ Giang Thành tử vong với quy mô lớn, người bên trong chắc chắn có người thân thuộc hạ của Quý Bạch, lúc ấy Quý Bạch lại rời khỏi Phủ Giang Thành, lại mang theo một số lượng lớn người của phủ vực chủ đi mất.


Tuy nói là trùng hợp, nhưng ở giữa có người xúi giục sẽ dễ dàng khiến người ta bất mãn.


Một khi sinh ra khoảng cách, Quý Bạch liền bước vào gian nan.


Nguyên nhân gây ra chuyện này là nàng, cũng thế, thôi thì tính là bồi thường cho bọn họ đi.


Chờ cảm xúc của Nam Chi tốt lên, Quý Bạch mới cho người tiếp tục lên đường.


Đoàn người của bọn họ không nhiều, dáng vẻ giả thành đội thương nhân, dọc đường đi cũng coi như là thái bình.


Có đôi khi Vu Hoan sẽ ngồi xe ngựa với Nam Chi, khi nàng và Nam Chi ở bên nhau, liền dạy cho Nam Chi ngươi không giết người ta thì người ta cũng sẽ có ý nghĩ muốn giết chết cả nhà ngươi.


Nam Chi càng ngày càng nghe lời Vu Hoan, quả thật là phục tùng mệnh lệnh mà làm, khiến cho Quý Bạch đuổi Vu Hoan xuống xe ngựa, cấm nàng dạy bậy Nam Chi.


Vu Hoan ngồi ở trên cái rương, thần sắc phiền muộn: "Quý Bạch, ngươi nói ngươi bảo vệ nàng ta như vậy, lỡ một ngày nào đó ngươi không còn nữa thì nàng ta làm sao bây giờ?"


Quý Bạch tàn nhẫn trừng Vu Hoan: "Ngươi không thể không nói được lời hay ý đẹp một chút nào sao?"


Há mồm ngậm miệng đều là chết tới chết lui.


Không gặp được người nào sống sót à?


Vu Hoan chống cằm: "Lời hay ý đẹp? Vậy khi nào ngươi cưới Nam Chi?"


Quý Bạch: "..." Ngươi vẫn nên nói vấn đề chết hay không chết đi.


"Công tử, phía trước có người làm loạn, chúng ta không qua được." Có người từ phía trước chạy chậm trở về.


Từ sau khi rời khỏi Bắc Xương Thành, Quý Bạch bảo thuộc hạ gọi hắn là công tử.


Quý Bạch nhanh chóng rời đi với người nọ đi về phía trước.


Vu Hoan nhảy xuống cái rương, kéo Dung Chiêu cũng đi theo qua đó.


Người làm loạn cũng là hai đội thương nhân, hai bên ở một đoạn đường nhỏ hẹp gặp nhau, mà hai bên ai cũng không chịu nhường ai, liền cãi nhau.


"Các ngươi là đồ nhà quê, ngay cả Thiệu gia ta cũng không biết, nhanh chóng tránh đường, bằng không đừng trách bọn ta không khách khí."


"Thiệu gia ghê gớm ha! Bọn ta là La gia đây này, các ngươi muốn không khách khí như thế nào, tới làm bổn đại gia có thêm kiến thức đi!"


Blah blah...


Bắt đầu đua gia tộc, đua nhân tài các kiểu.


Thật ra Vu Hoan biết ở Phượng Tường Vực có Thiệu gia rất nổi tiếng, cũng không biết có phải Thiệu gia đó hay không.


Còn La gia... nếu mà nói La gia kia, vậy hai nhà này đúng là oan gia ngõ hẹp, kết cục phải là ngươi chết ta sống mới vừa.


"Công tử, xác thật là người của Thiệu gia, chúng ta có nên tránh không?"


Ánh mắt của Quý Bạch dạo qua một vòng qua lại giữa hai đoàn người đã bắt đầu động tay động chân, nhẹ gật đầu: "Ừ."


Quý Bạch cho người thối lui ra nơi xa một chút, bản thân cũng quay về xe ngựa cùng với Nam Chi.


Vu Hoan vẫn đứng ở nơi đó, nhìn người ngựa đánh lộn, con ngươi lóe sáng lấp lánh.


Một trận đánh này hết một buổi tối, hai bên ngừng chiến, ước chiến ngày mai lại đánh tiếp.


Vu Hoan suýt nữa hộc máu, mẹ nó tới khôi hài hả?


Đang đánh lộn còn có thể nghỉ xả hơi?


"Trong xe ngựa của La gia là thứ gì?" La gia là từ Linh Võ Vực về Phượng Tường Vực, bọn họ vẫn luôn thủ chiếc xe ngựa kia, cho dù là khi đánh nhau có mấy người không chịu đựng nổi thì những người canh xe cũng không nhúc nhích một chút nào.


Vu Hoan thử dùng linh thức đảo qua, nhưng tình hình trong xe ngựa như thế nào đều không thấy rõ.


Dung Chiêu nghe thấy Vu Hoan nói, cũng dùng thần lực quét một lần, kết quả cũng giống thế, không thấy rõ tình hình bên trong.


Đến hừng đông ngày hôm sau, hai bên lại xông lên, cuối cùng Thiệu gia thua, tránh đường.


Đội ngũ của Quý Bạch cũng chậm rãi đi lên, khi đi ngang qua Thiệu gia, ánh mắt của những người Thiệu gia như muốn ăn thịt.


Tiếng nói chuyện rất nhỏ theo tiếng gió truyền vào tai Vu Hoan.


"Trong xe ngựa của bọn họ là cái gì? Vây kín mít như vậy?"


"Quản nó là cái gì, quay về Phượng Tường Vực tự nhiên sẽ có người báo thù cho chúng ta, chúng ta vẫn nên nghĩ làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ lần này đi."


"Hiện tại Linh Võ Vực chính là cục diện rối rắm, lại không phải địa bàn của chúng ta, nhiệm vụ lần này sợ là không dễ hoàn thành."


"Gia chủ hạ mệnh lệnh chết, không hoàn thành chúng ta cũng không cần trở về nữa."


"Rốt cuộc gia chủ suy nghĩ cái gì, Nam Chi gì kia, làm gì dễ bắt như vậy..."


"Thì đó, nếu dễ bắt vậy thì ả ta còn có thể sống lớn đến thế sao?"


"Các ngươi nói xem... trong xe ngựa của La gia kia có phải là Nam Chi kia hay không?"


Mọi người hai mặt nhìn nhau, đừng nói, thật sự là có khả năng này.


"Mấy người các ngươi theo sau đi, trở lại địa bàn của chúng ta liền cướp lấy xe ngựa kia."


"Rõ."