Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Sau khi đuổi Liên Mặc ra ngoài, Vu Hoan mới cẩn thận đánh giá cửa hàng.
Trong cửa hàng bán vải dệt, không biết có phải vì không có ai quay về, đã bị người ta cướp sạch qua một lần.
Loại chuyện nhân lúc cháy nhà mà hôi của này, ở trong thế giới loài người cũng không phải là việc khó thấy.
Toàn bộ cửa hàng đều hỗn loạn, Vu Hoan nhìn vài lần liền thu hồi tầm mắt, trực tiếp duỗi tay ra, cục đá màu trắng ở trong không trung bay loạn một trận, cuối cùng dẫn nàng đi về phía sau.
Phía sau là một tiểu viện, trong viện đều là thùng nhuộm màu, loại thùng mà ba bốn người có thể đi vào hoàn toàn không thành vấn đề.
Trong thùng nhuộm có thuốc nhuộm muôn hồng nghìn tía, trên không còn treo không ít vải dệt, nhưng màu sắc đã phai tàn giống như bị người ta tung màu loang lỗ lên nó.
Vu Hoan nhìn cục đá màu trắng kia, nó bay một vòng quanh thùng nhuộm, chợt không ngừng bay lên cao.
Làm cái gì?
Chẳng lẽ là chạy lên bầu trời?
Vu Hoan nhẹ dùng sức dưới chân, cả người chợt nhẹ dừng ở bên cạnh cục đá, theo bản năng nhìn xung quanh.
Phía trước là đường phố, phía sau một đám người là một tiểu viện.
Còn có người, còn lại là một mảnh hỗn loạn.
"Vèo~" Cục đá lại rơi xuống.
Gân xanh trên trán Vu Hoan nhảy ra, đang chơi nàng đó hả?
Nàng chậm rãi bay xuống, lại phát hiện cục đá vừa rồi còn nằm trong tầm mắt, bây giờ ngay cả cọng lông cũng không thấy.
Trong lòng Vu Hoan lộp bộp, Dung Chiêu cũng không có nói cục đá kia sẽ chạy mà?
Nhanh chóng dùng Linh Hồn Chi Lực bao phủ tiểu viện, tung tích của cục đá lập tức liền bại lộ trước mặt Vu Hoan.
Lúc này nó đang bay về phía một góc tường, bời vì có vải dệt che lại tầm mắt cho nên Vu Hoan không nhìn thấy.
Ngay cả cục đá đều chơi tâm cơ, cũng đờ mờ đủ rồi!
Thân thể Vu Hoan chợt lóe, biến mất tại chỗ.
Cục đá kia bay đến góc tường, xoay tròn một vòng, tựa như đang nhìn Vu Hoan có cùng đến không.
Sau khi xác định không có người, có còn đặc nhân tính hóa mà nhảy nhảy lên xuống.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Giọng nói kiều mềm vang lên đỉnh đầu nó, cục đá quay lên tựa như đang nhìn Vu Hoan, sau đó đột nhiên hướng tới phía dưới rơi xuống, lộc cộc lộc cộc lăn đến bụi cỏ.
Khóe miệng Vu Hoan giật giật, dẫm lên đầu tường đi đến hai bước, quả nhiên cục đá kia lăn đến vách tường bên kia.
Vừa ra khỏi bụi cỏ, cục đá liền bay lên trên, bay về phía xa xa, tốc độ nhanh như sao băng.
Vu Hoan không nhanh không chậm đi theo, hôm này nàng muốn nhìn xem cục đá này muốn làm gì.
Mà Liên Mặc còn đứng ở ngoài cửa, có lẽ sẽ không đợi được Vu Hoan.
Tốc độ của cục đá đặc biệt nhanh, chớp mắt đã đến một dinh thự rất lớn.
Vu Hoan cảm thấy dinh thự này có chút quen mắt, đi được một khoảng cách, nhìn thấy hai chữ "Nam Uyển", nàng mới nhớ đến đây không phải là phủ vực chủ sao?
Tâm trạng của Vu Hoan lập tức nặng nề, trong đầu không tự chủ được xẹt qua cảnh tượng mấy ngày trước.
Nàng hít sâu một hơi, áp xuống những cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
Cục đá bay vào Nam Uyển, đương nhiên Vu Hoan cũng muốn vào theo.
Nhưng nàng vừa vào, ở trong viện không có ai đột nhiên nhiều thêm một bóng người, chặn đường đi của nàng.
"Ai?"
Vu Hoan nghiêng đầu, cục đá kia ngừng ở cách đó không xa, tựa như đang xem tình huống bên này.
Ở trong không trung lắc qua lắc lại, bay nhanh thoát khỏi Nam Uyển.
Mẹ nó, ngươi là một cục đá, chơi tâm cơ kỹ nữ gì hả?
Vu Hoan muốn đuổi theo, nhưng người nọ lại gắt gao cản nàng lại, Vu Hoan tức giận đạp một chân qua, vọt qua giữa người nọ.
"Cản nàng ta lại." Người nọ ngã xuống đất, chịu đựng đau đớn, gào to một tiếng.
Trong biện xoẹt xoẹt xuất hiện trên dưới mười bóng người, không nói hai lời lập tức ra tay.
Vu Hoan: "..." Nàng chỉ là đi ngang qua, đi ngang qua!
Những người này cũng mặc kệ nàng có phải đi ngang qua hay không đi ngang qua, xuống tay vô cùng hiểm, hiển nhiên là muốn dồn nàng vào chỗ chết.
Vu Hoan nhịn một lát, cuối cùng không thể nhịn được nữa, lấy Long Tuyền ra, liền bắt đầu nhào lên chém.
Thiên Khuyết Kiếm?
Không biết là rời nhà trốn đi hay là bị Dung Chiêu mang đi mất rồi.
Những đám cặn bã này, cần gì phải dùng Thiên Khuyết Kiếm?
Một lát sau, Vu Hoan hối hận, Long Tuyền là chủy thủ, không tiện chém người!
Vu Hoan đổi Long Tuyền thành Kinh Tà Đao, lôi điện không hề có dấu hiệu đánh xuống, đánh đến những người đó trở tay không kịp.
Vu Hoan thừa dịp những người đó ốc còn không mang nối mình ốc chạy về phía cục đá đã cao chạy xa bay kia.
Nhưng mà, nàng còn chưa trèo qua vách tường, trong không khí dao động một trận, kết giới trong suốt nháy mắt xuất hiện ở trên không trong Nam Uyển.
Vu Hoan chậm một ước, đầu đụng vào kết giới, bị ném đến vách tường.
Đậu má!
Hôm nay nàng đụng phải sao chổi sao? Sao lại xui xẻo như vậy?
Vu Hoan ngẩng đầu liền nhìn thấy Quý Bạch và Quý Tiết chậm rãi đi đến, cùng với Kinh Tà Đao đang đánh đến vui sướng kia.
"Quý Bạch!" Nghiến răng nghiến lợi, Vu Hoan đột nhiên rống to với Kinh Tà Đao: "Đánh chết bọn họ đi!"
Được Vu Hoan phân phó, Kinh Tà Đao cũng không kiềm nén uy lực của Thần Khí nữa, nháy mắt bành trướng ra ngoài, dòng khí của toàn bộ không gian đều bị kéo.
Tình hình càng thêm hỗn loạn, tuy rằng bị sét đánh vẫn là những người đó.
Vu Hoan nhíu mày nhìn bầu trời mơ hồ dao động, không có Thiên Khuyết Kiếm, nàng cũng chém không ra!
Vẻ mặt Quý Bạch nghiêm lại, bước nhanh tới trong một căn phòng.
Đôi mắt Vu Hoan vừa chuyển, giành trước một bước đi đến căn phòng mà Quý Bạch đang đi đến, ngăn hắn lại.
"Bách Lý Vu Hoan, ngươi muốn làm gì?" Vẻ mặt của Quý Bạch có chút tức giận, tầm mắt không ngừng nhìn về phía cửa phòng phía sau nàng.
"Là ngươi muốn làm cái gì mới đúng? Ta chỉ là đi ngang qua, lại không có làm chuyện thương thiên hại lí gì, sao ngươi còn cho nhiều người vây công ta như vậy? Làm hại ta... a, cục đá, Quý Bạch, ngươi đờ mờ nhanh chóng thu kết giới lại, ông muốn đi ra ngoài."
Khóe miệng Quý Bạch giật giật, đi ngang qua... đi ngang qua mà có thể đi ngang qua đến Nam Uyển của phủ vực chủ hắn sao?
Hơn nữa tình huống bây giờ, người bị ngược thành chó hình như là người của hắn đúng không?
"Ngươi không tiến vào, sao bọn họ lại tấn công ngươi?" Quý Bạch trực tiếp làm lơ nửa câu sau của Vu Hoan.
"Bọn họ không tấn công ta, sao ta lại ở đây!" Đều là cục đá chết tiệt kia, tâm cơ sâu như vậy: "Ngươi đờ mờ nhanh chóng cho ông đi ra ngoài, nếu xảy ra chuyện gì, toàn bộ phủ vực chủ chôn cùng cũng không đủ."
"Chôn cùng? Bách Lý Vu Hoan, ngươi không khỏi cũng quá tự cao tự đại, Quý Bạch ta cũng không phải ăn chay."
Người ta đều đã khiêu khích đến cửa, hắn làm gì có đạo lý thoái nhượng.
"Ai thèm quản ngươi ăn chay hay ăn tạp, ta lại không phải tới tìm ngươi đánh nhau, ta thề, ta thật sự chỉ là đi ngang qua." Mẹ nó, có lẽ cục đá kia đã chạy không còn thấy bóng dáng nữa rồi.
Quý Bạch hồ nghi nhìn Vu Hoan vài lần: "Lấy năng lực của ngươi, ngay cả đi ngang qua cũng không làm ra động tĩnh lớn như vậy, ngươi nghĩ ta ngốc à?"
Vu Hoan: "..." Hắn đang khen nàng đúng không?
Ừ, hắn đúng là đang khen nàng.
"Ta vui không được sao? Nhanh chóng cho ta ra ngoài, lát nữa ép ta nóng nảy, đừng trách ta ra tay tàn nhẫn!"
Quý Bạch chần chờ, thấy Vu Hoan ẩn ẩn có xu thế bạo tẩu, phất tay cho Quý Tiết thu lại kết giới.
Kết giới thu lại, Vu Hoan nhanh chóng thu Kinh Tà Đao, như một trận gió biến mất trước mặt bọn họ.
Quý Bạch và Quý Tiết bốn mắt nhìn nhau.
Thật sự không phải đến tìm phủ vực chủ gây chuyện sao?
Quý Bạch thu liễm thần sắc, đẩy cửa phòng đi vào.