(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 304: Sở Vân Cẩm không tìm nàng chơi sao




Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


"Sở Vân Cẩm." Vu Hoan nhẹ giọng gọi tên người nọ.


Sở Vân Cẩm vẫn là bạch y bay bay như cũ, giống như tiên nữ thánh khiết.


"Bách Lý cô nương." Sở Vân Cẩm tươi cười, dịu dàng khéo léo, không hề nhìn ra được là nàng ta có thâm cừa đại hận với Vu Hoan.


"Cũng biết chơi đấy!" Vu Hoan cười nhạo một tiếng, đều tụ tập đến đây hết rồi.


Tầm mắt Sở Vân Cẩm lướt qua An Vũ và Quý Bạch, mỉm cười gật đầu ý chào hỏi.


Mặt Quý Bạch vô cảm, nữ nhân này là ai hắn không biết.


Mà An Vũ lại đáp lại một nụ cười, trong lòng kinh ngạc, sao vị này cũng đến thế?


Vu Hoan khoanh tay trước ngực, đứng ở bên cạnh, hôm nay nàng muốn nhìn xem nữ nhân này đến làm gì?


"Đinh đang..." Trên núi truyền đến tiếng chuông.


Sau khi tiếng chuông vang lên thì ở cửa núi xuất hiện hai người.


Có người đi xuống, tầm mắt mọi người đều tập trung trên người hai người kia.


Đó là hai thiếu nữ, còn là tiểu nha đầu búi tóc, mặc y phục giống nhau, từ từ đi đến cửa núi Trọng Vu, đứng yên ở đó.


"Hôm nay sư phụ không gặp khách, mời chư vị trở về cho!" Trong đó có một thiếu nữ hơi hơi hành lễ, ăn nói nhỏ nhẹ.


Sắc mặt Quý Tiết thay đổi, đi vài bước về phía trước, có chút vội vàng: "Nhưng mà bọn ta có đem theo khóa tương tư."


Thiếu nữ nhìn thoáng qua Quý Tiết, cười cường điệu: "Hôm nay sư phụ không gặp khách."


Hàm ý chính là cho dù có khóa tương tư, cũng không lên núi Trọng Vu được.


"Không biết có cái này thì ta có thể đi lên không?" Không biết An Vũ đến trước mặt hai thiếu nữ khi nào, trong tay cầm một vật.


Nhưng mà hắn đưa lưng về phía Vu Hoan, cho nên không nhìn thấy được là thứ gì.


Hai thiếu nữ nhìn thấy thứ đồ kia rõ ràng sửng sốt: "Công tử thứ này... thôi, vậy công tử cứ đi lên đi, nhưng hôm nay chắc chắn không gặp được sư phụ."


"Đa tạ." An Vũ chắp tay khom lưng.


Hai thiếu nữ liếc nhau, hành lễ với những người phía sau, xoay người đi đi lên núi.


Vu Hoan: "..." Tiện nhân này!


"Chờ một chút." Sở Vân Cẩm đột nhiên như một trận gió bay đến.


Trong đó có một thiếu nữ quay đầu lại, thái độ vẫn dịu dàng kính cẩn nghe theo: "Cô nương, còn có chuyện gì?"


Sở Vân Cẩm cười cười, cũng từ trong tay áo lấy ra một vật, đưa đến trước mặt thiếu nữ kia.


Đó là một cái lệnh bài, có chút giống ngọc, trên đó có điêu khắc hoa văn, ở chính giữa hoa văn là một chữ 'Sở'.


Sắc mặt thiếu nữ đổi lớn, thân hình thấp xuống trực tiếp quỳ xuống đất: "Không biết là Lâm Châu cô nương, đã có nhiều thất lễ."


Sở Vân Cẩm thu hồi lại lệnh bài, cười cười nâng thiếu nữ kia dậy: "Người không biết là không có tội, dẫn đường đi!"


"Rõ, mời cô nương đi bên này."


Sự chuyển biến thần thánh này làm Vu Hoan có chút há hốc mồm.


Sở Vân Cẩm lại trâu bò vậy ư?


Không đúng, vậy mà Sở Vân Cẩm không tìm nàng chơi sao?


Không đúng mà!


Chờ sau khi Vu Hoan phục hồi tinh thần, bóng người bên kia đã không thấy nữa.


Chỉ còn lại Quý Tiết đang nôn nóng lại không có cách nào, cùng với Quý Bạch thần sắc âm trầm.


"Khụ khụ... Linh Võ Vực vực chủ?" Vu Hoan quay đầu.


Quý Bạch không trả lời, nhưng sắc mặt Quý Tiết thay đổi, chắn trước mặt Quý Bạch.


"Ngươi muốn làm cái gì?"


"Là các ngươi muốn làm cái gì mới đúng?" Vu Hoan trợn mắt trắng: "Sao lại phát lệnh truy nã ta? Ta đã từng đắc tội các ngươi à?"


Cái lệnh truy nã này nàng không thể xác định là do Sở Vân Cẩm làm, nhưng trên lệnh truy nã đó có ấn giám của vực chủ.


Nói cách khác, cái lệnh truy nã này đã từng cho Quý Bạch xem qua.


"Lệnh truy nã không phải ta làm." Quý Bạch đẩy Quý Tiết ra, nhìn thẳng Vu Hoan.


"Nói nhảm, đương nhiên không phải ngươi làm, ngươi chỉ cần phát một hiệu lệnh là có người làm cho ngươi rồi."


Quý Bạch suy tư, có lẽ cảm thấy Vu Hoan nói có đạo lý, đột nhiên quay đầu hỏi Quý Tiết: "Lệnh truy nã là do ai làm?"


"Tả hộ phảp." Quý Tiết nhanh chóng đáp.


Con ngươi Quý Bạch lóe lóe, mày hơi nhăn lại, Vu Hoan cong tưởng hắn đáng hỏi cái vấn đề quan trọng gì.


Ai ngờ hắn lại hỏi một câu: "Hộ pháp là ai?"


Vu Hoan: "..." Một vực chủ hoang đường như vậy, rốt cuộc làm thế nào mà không bị người ta cạy rớt thế?


Khóe miệng Quý Tiết giật giật một chút: "Là Hướng Lương."


"Sau khi về liền kéo ra ngoài chém." Quý Bạch trả lời lại một câu rất nhanh.


Quý Tiết khó xử: "Vực chủ, đổi Tả hộ pháp cần..."


Quý Bạch gật đầu: "Dù sao cũng không phải là chức vị quan trọng gì, cho người khác cơ hội một chút."


Quý Tiết: "..." Vậy mà hắn không còn lời gì để nói.


Vu Hoan ngu người, Tả hộ pháp còn không phải là chức vị quan trọng gì?


Không quan trọng mà có thể tuyên bố lệnh truy nã, điều động lực lượng của phủ vực chủ?


Vậy cái gì mới gọi là chức vị quan trọng?


Quý Tiết thở dài, xem ra sau khi quay về có chuyện bận rồi.


Đổi hộ pháp còn hơn thay y phục, người mệt là Hữu hộ pháp hắn đó được không?


"Vực chủ, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?" Chẳng lẽ cứ chờ ở dưới chân núi sao?


Quý Bạch nhìn chằm chằm Vu Hoan.


Vu Hoan duỗi tay sờ sờ mặt: "Trên mặt ta có cái gì à? Cứ nhìn người ta như vậy, người ta sẽ thẹn thùng."


Thẹn thùng? Cái biểu cảm trấn định kia, thẹn thùng cái con khỉ á!


Lại dám bày ra biểu cảm thẹn thùng thật kìa!


Quý Tiết cảm thấy thật mệt tim.


"Ngươi có cách gì đi lên?" Quý Bạch không hề nói một câu vô nghĩa.


Quý Tiết kinh ngạc, sao vực chủ có thể chắc chắn vị này có cách đi lên như vậy?


Hơn nữa, nàng là một đại vai ác đó!


Lỡ lát nữa tâm trạng không tốt bay lên chém bọn họ thì làm sao vậy giờ?


Vực chủ, Ngài thanh tỉnh một chút đi mà!


Vu Hoan chớp chớp mắt, buồn cười lại trào phúng nói: "Ta dựa vào đâu phải dẫn ngươi đi lên?"


"Quả Linh Đuốc."


Vẻ mặt Vu Hoan thay đổi, quay đầu nhìn Dung Chiêu, Dung Chiêu hơi hơi gật đầu.


"Vực chủ..." Quý Tiết lên tiếng.


Quý Bạch đảo một mắt lạnh qua, giọng của Quý Tiết đông cứng ở cổ họng.


"Được thôi, lấy đồ ra đi, ta lập tức đưa ngươi lên." Vu Hoan nhướng mày.


"Dẫn bọn ta đi lên rồi đồ sẽ cho ngươi." Quý Bạch lạnh giọng.


"Vậy thôi." Vu Hoan bĩu môi: "Ta không có hứng thú mặc cả trả giá với ngươi."


Khuôn mặt trấn định của Quý Bạch nứt nẻ.


Quả Linh Đuốc không ở đây, làm sao hắn lấy ra được?


Quý Tiết đến gần Quý Bạch.


Nữ nhân này cũng không phải người thường, tư duy bình thường làm gì hù được nàng?


"Ưm..." Xe ngựa phía sau Quý Bạch truyền đến một tiếng rên rỉ mỏng manh.


Ánh mắt Vu Hoan nghiền ngẫm lưu chuyển một vòng trên người Quý Bạch, Quý Bạch xoay người chui vào xe ngựa.


Nam Chi đã tỉnh lại, đang ôm đầu mê mang nhìn bốn phía.


Quý Bạch đi vào, Nam Chi liền giống như nai con chấn kinh đột nhiên kinh sợ.


"Đây là đâu?" Tiếng nói của nàng ta mang theo âm run, yếu ớt đáng thương.


"Núi Trọng Vu." Quý Bạch không đến gần Nam Chi, mí mắt buông xuống.


Con ngươi ướt dầm dề của Nam Chi chuyển động, núi Trọng Vu?


Đó là đâu?


"Ta... sao lại ở đây? Ngươi... ngươi muốn làm gì ta?" Nam Chi sợ hãi nhìn Quý Bạch.


Quý Bạch muốn tiến lên, mới vừa giật mình liền ngừng lại, giọng nói trầm thấp: "Không có gì, nàng đừng quậy được không?"


Nam Chi có chút kinh ngạc, ma xui quỷ khiến gật gật đầu.


Khóe miệng Quý Bạch nâng lên vài phần, khi hắn cười rộ lên cả người như tắm trong gió xuân, vô cùng xinh đẹp.


"Nàng ở trong xe ngựa đợi một chút, ta sẽ quay về rất nhanh."