(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 293: Ta và hắn là không có khả năng




Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
__


Cho đến đi tới chỗ rẽ, Vu Hoan mới buông Tư Hoàng ra.


Nàng đối diện với Tư Hoàng, ánh mắt nhìn thẳng hắn, thoáng như muốn nhìn thấu lòng hắn, gằn từng chữ một nói: "Ta mặc kệ ngươi có ân oán gì với hắn, nhưng ta không cho phép ngươi vì ta, đồng ý bất cứ điều kiện với hắn, bất cứ cái gì!"


Hai chữ 'bất cứ', Vu Hoan nói đặc biệt nặng nề.


Tư Hoàng nhếch miệng cười: "Tiểu Hoan Nhi, nàng hiểu biết ta như vậy sẽ khiến ta rất khó xử."


Vốn là không khí nghiêm túc bị Tư Hoàng làm loạn một trận nháy mắt đã biến mất.


"Sao ngươi lại đến đây?" Vu Hoan thở dài, lại vô duyên với bảo bối của Thiên Y Cốc rồi.


Tư Hoàng thật tự nhiên ôm lấy vòng eo của Vu Hoan, trên mặt cười nhạt: "Nhớ Tiểu Hoan Nhi nên đến thăm nàng."


Vu Hoan dẫn Tư Hoàng đi về phía tiểu viện của Thẩm Thiên Lị: "Bớt xàm, ngươi mà có lòng tốt vậy ư?"


"Tiểu Hoan Nhi, nói chuyện bằng lương tâm, ta còn không tốt với nàng sao?" Tư Hoàng lớn tiếng kháng nghị.


Vu Hoan im lặng một lát, sau đó chậm rãi bật cười, nhưng khi Tư Hoàng cúi đầu nhìn qua thì trong nháy mắt nàng đã thu lại nụ cười.


"Sao không thấy tên Kiếm Linh kia?" Tư Hoàng nhìn trái nhìn phải, con ngươi tràn đầy thần sắc kỳ quái.


Lòng Vu Hoan lại trầm trọng lên.


Đúng rồi, nói không chừng trên người Tư Hoàng có!


Sao nàng lại quên mất hắn chứ!


Vu Hoan giữ chặt ống tay áo của Tư Hoàng: "Trên người của ngươi có thứ gì tốt không?"


Tư Hoàng sờ sờ trên dưới vài lần, cuối cùng lấy ra một cái hộp: "Đây, cũng chỉ có cái này."


Vu Hoan nhận lấy cái hộp, trong nháy mắt mở hộp ra một cổ linh khí từ trong hộp tản ra ngoài.


Mắt Vu Hoan sáng quắc, Xích Linh Chi.


Xích Linh Chi có thể kéo dài tuổi thọ, ẩn chứa linh khí trời đất, có rất nhiều đan dược cấp phẩm cao cấp đều cần nó, trên cơ bản nó chỉ tồn tại trên tranh sách.


Thứ này đối với Dung Chiêu mà nói, chắc có tác dụng với hắn.


Vu Hoan nhanh chóng nhét hộp vào trong Thiên Khuyết Kiếm.


Tư Hoàng nhìn động tác của nàng, trên mặt không có chút đau lòng nào, giống như thứ kia chỉ là một đồ vật bình thường.


"Tên Kiếm Linh kia bị thương?" Tư Hoàng nhướng mày, có chút vui sướng khi người gặp họa: "Ha hả, yếu vãi!"


Dung Chiêu trong Thiên Khuyết Kiếm, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện.


Trong không khí đột nhiên xuất hiện linh khí bàng bạc, cơ hồ không cần hắn chủ động hấp thu, những linh lực đó liền lao về phía hắn.


Một gốc cây Xích Linh Chi trống rỗng xuất hiện, nổi tại trước mặt hắn.


Những linh khí đó là từ cây Xích Linh Chi phát ra.


Dung Chiêu duỗi tay bắt lấy Xích Linh Chi vào trong tay, trên khuôn mặt có chút trong suốt lộ ra ý cười nhợt nhạt, vậy mà nàng cũng tìm được cái này.


Nhưng khi hắn cảm ứng ở bên ngoài, thì phát hiện cảm ứng đột nhiên bị cắt đứt.


Vu Hoan che chắn hắn...


Sau khi Vu Hoan che chắn Dung Chiêu, mới trả lời câu hỏi của Tư Hoàng: "Lần trước ta vào Long Trủng, tình huống bên trong Long Trủng có chút không đúng, Dung Chiêu bị thương ở trong đó."


"Không đúng?" Tư Hoàng chớp mắt: "Không đúng chỗ nào?"


"Theo Long Tộc bên trong đó nói, Long Trủng chỉ có ba tầng, nhưng từ sau khi Đàn Phượng Minh rời khỏi Long Trủng, Long Trủng bắt đầu xuất hiện không gian khác, Long Tộc không thể đi lên, cho nên không biết trên đó là cái gì."


Tư Hoàng vuốt cằm suy tư, trầm ngâm một lát: "Long Trủng nơi đó thuộc ở ngoài Thiên Đạo, một không gian độc lập với thế giới, xuất hiện dị biến cũng rất bình thường."


Vu Hoan nhún nhún vai: "Có lẽ vậy."


"Không nói cái này nữa, Tiểu Hoan Nhi, có phải nàng thích Dung Chiêu rồi không?" Tư Hoàng đột nhiên chuyển đề tài.


Vu Hoan thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết, trái tim không quy luật nhảy thình thịch lên.


Nàng thích Dung Chiêu sao?


Vấn đề này rất sớm trước kia nàng đã có đáp án.


Vì sao thích Dung Chiêu?


Có lẽ là nhiều năm trôi qua, chưa từng có một người nào làm bạn với nàng như vậy.


Tuy thời gian nàng quen biết Tư Hoàng lâu nhất, nhưng nàng ở cạnh Tư Hoàng cũng không dài.


Có đôi khi gặp mặt một cái rồi sẽ rời đi.


Người lui tới bên cạnh nàng, quỷ tu cũng không ít nhưng không ai có thể cho nàng có loại cảm giác đó.


Nàng không cảm thấy bởi vì bản thân cô đơn mà thích Dung Chiêu.


Cô đơn chỉ là một cái cớ...


Là do nàng không dám.


Nàng sợ hãi.


"Hắn chính là Kiếm Linh, không có tim." Vẻ mặt Tư Hoàng bi thương: "Tiểu Hoan Nhi, ta không tốt chỗ nào, vì sao nàng không thích ta chứ?"


Kiếm Linh không có tim, cho nên không có cảm xúc.


Giận vui yêu hận, hắn toàn bộ đều không có.


Vu Hoan làm sao không hiểu.


Đúng là bởi vì hiểu, hơn nữa do trái tim càng ngày càng mất khống chế nên nàng vẫn luôn trốn tránh, vẫn luôn kìm nén bản thân.


"Nhưng mà... nếu Tiểu Hoan Nhi thật sự thích hắn, ta không đành lòng để nàng đau lòng, có thể nhịn đau cho hắn đi theo nàng." Dáng vẻ Tư Hoàng như một chính cung một lòng vì phu quân.


Vu Hoan: "..."


Đừng nói giống như bọn họ có cái gì đó được không!


"Ta và hắn là không có khả năng." Ánh mắt Vu Hoan ám trầm, không có chút mong đợi nào.


Thần sắc Tư Hoàng đột nhiên bình thường không ít: "Tiểu Hoan Nhi, ngươi đang sợ cái gì?"


Sợ cái gì?


Vu Hoan đột nhiên sửng sốt, nàng đang sợ cái gì?


"Sợ... Không có được đi." Vu Hoan trào phúng nở nụ cười.


Nàng chưa từng có thứ nào mà không chiếm được, nhưng lại bởi vì như thế, nàng mới khiếp sợ không dám bước lên.


Bởi vì sợ không có được, cho nên dứt khoát từ bỏ.


"Tiểu Hoan Nhi!" Giọng nói Tư Hoàng đề cao vài phần: "Nàng vẫn là Tiểu Hoan Nhi mà ta biết sao? Ruột để ngoài da, tại sao lại có tình cảm nhiều như thế? Còn nhớ rõ ta đã nói gì không?"


"Nhớ rõ." Vu Hoan gật đầu.


Đó chắc là lần đầu tiên nàng nói chuyện với Tư Hoàng.


Hắn đứng ở trên núi Thương Sơn, bối cảnh là trời xanh mây trắng, hoa tươi nở rộ.


Hắn giống như một vị Thần, cao lãnh không thể với tới, vô cùng tôn quý.


Hắn nói: "Không sợ không sợ."


Hắn nói: "Đừng bởi vì sợ hãi, mà từ bỏ quyết định."


Hắn nói: "Ngươi phải sống kiêu ngạo hơn bất cứ ai, sống tùy ý bừa bãi hơn bất kỳ kẻ nào. Bởi vì, đây là những gì ngươi xứng đáng."


Bởi vì, đây là những gì nàng xứng đáng.


Đến bây giờ nàng đều không thể lý giải được những lời đó.


"Tiểu Hoan Nhi, nàng cũng không phải là cái loại người sợ này sợ nọ, Tiểu Hoan Nhi mà ta quen biết, là loại người dám làm dám chịu, coi trọng cái gì là phải cướp đến tay, khinh nữ bá nam, hãm hại lừa gạt..."


"Tư - Hoàng!" Vu Hoan cắn răng, mẹ nó là đang khen ông hay là bôi nhọ ông!


"Làm sao vậy? Nói sai rồi sao?" Mặt Tư Hoàng chân thành, đặc biệt chân thành.


Vu Hoan kéo Kinh Tà đao liền bổ tới.


Quả nhiên không nên nói chuyện tình cảm gì với tên nam nhân này mà!


"A a a!! Tiểu Hoan Nhi, nàng mưu sát phu quân! Nàng phải ở góa đấy!" Tư Hoàng oa oa kêu to, nhảy ra sau.


Chờ Vu Hoan cùng Tư Hoàng trở lại tiểu viện, trời cũng sắp tối.


Tư Hoàng vào viện, ghét bỏ nhíu mày: "Tiểu Hoan Nhi, nàng đang ở nơi quỷ quái gì đây?"


Vu Hoan liếc Tư Hoàng: "Có chỗ ở đã may rồi, ngươi thấy ta có khi nào bắt bẻ chưa?"


Tư Hoàng tiếp tục ghét bỏ: "Tiểu Hoan Nhi, người ta bế nguyệt tu hoa* như vậy, hoa dung nguyệt mạo*, ở loại địa phương này sẽ biến xấu."


(Bế nguyệt tu hoa (闭月羞花), có nghĩa là chim sa cá lặn. Hoa dung nguyệt mạo (花容月貌) trăng thẹn hoa nhường, dùng để mô tả hình dung về mỹ nhân.)


"Phụt!"


Không có mặt mũi!


Một chỗ ở mà thôi có liên quan cộng lông nào tới mặt hả!


"Ở không được thì biến." Vu Hoan ném xuống những lời này, lập tức đi về phía phòng của Thẩm Thiên Lị.