(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 288: Đêm hôm khuya khoắc còn lăn lộn người ta




Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Chúc Dung lắc đầu, hoảng sợ trên mặt càng trầm trọng: "Ta... ta không biết, mỗi lần hắn đến đều mang theo mặt nạ."


"Chủ sự của hội đấu giá lần này không phải là cửa hàng Thịnh Gia sao?" Vì sao hiện tại còn nhảy ra một người khác?


"Không phải... hội đấu giá lần này chỉ cử hành ở cửa hàng Thịnh Gia, người chân chính tổ chức không phải Thịnh Gia." Chúc Dung vội vàng trả lời.


Trong lòng Vu Hoan không hiểu tại sao lại trầm trọng.


Hội đấu giá lần này không phải là do cửa hàng Thịnh Gia cử hành.


Lúc trước nàng vẫn luôn cho rằng lần đấu giá này là do Thịnh Gia khởi xướng, nhưng khi nàng biết hàng hóa không ở Thịnh Gia thì trong lòng nàng chợt cảm thấy bất an.


Bây giờ lại biết hội đấu giá lần này lại căn bản không phải Thịnh Gia tổ chức, nỗi bất an trong lòng không ngừng mở rộng.


"Ngươi liên lạc với hắn thế nào?" Vu Hoan đến gần Chúc Dung.


Có liên quan với cửa hàng Thịnh Gia, nàng không thể mặc kệ được.


"Mỗi lần đều là do hắn đến tìm ta, ta không biết cách liên lạc với hắn thế nào."


Vu Hoan quay đầu nhìn phòng đặt hàng đấu giá kia, con ngươi đen tối.


Lần trước Thiên Nguyệt bị bắt cóc, thật sự chỉ là do kẻ thù báo thù?


Người bên cạnh Thiên Nguyệt nhiều như vậy, người bình thường căn bản không biết hành tung của hắn, người của Tần gia đó tham sống sợ chết, thực lực cũng yếu gà, sao lại có năng lực bắt được Thiên Nguyệt?


Nếu không phải nàng xuống tay mau, thì chuyện đó sẽ phát triển thành bộ dáng gì?


Vu Hoan ẩn ẩn cảm thấy có âm mưu gì đó ấp ủ trong bóng tối, nhưng mà nàng không có một chút manh mối nào.


"Người kia có điểm đặc biệt gì?"


"Đặc biệt..." Chúc Dung cố gắng nhớ lại: "Hắn đeo mặt nạ rất kỳ quái, là màu đỏ, có chút giống loài chim."


Vu Hoan từ trong miệng Chúc Dung chỉ hỏi ra được có bao nhiêu đó.


Mặt nạ... hình con chim?


Đó là thứ quái quỷ gì!


Thẩm Thiên Lị không biết từ đâu chui ra, Vu Hoan vừa mới buông Chúc Dung ra, hắn liền bóp cổ Chúc Dung, tốc độ nhanh đến độ tất cả mọi người đều không phản ứng kịp


Ngay cả Vu Hoan cũng ngẩn người.


Con ngươi Vu Hoan xoay chuyển, tầm mắt có thâm ý khác dừng trên người Thẩm Thiên Lị.


Xem ra, vẫn nên lấy của hắn mới được!


"Ngươi... ngươi ngươi... Thẩm... Thẩm Thiên Lị... tại sao ngươi lại ở đây?" Chúc Dung mới thoát từ miệng sói lại rơi vào miệng cọp.


Hôm nay hắn ra cửa không xem lịch hoàng đạo sao?


Chẳng những gặp vai ác trong truyền thuyết trên đại lục Bách Lý Vu Hoan, còn lại gặp bại hoại của Linh Võ Vực Thẩm Thiên Lị?


Một tay Thẩm Thiên Lị bóp cổ Chúc Dung, xách hắn bay lên không trung, giọng nói từ mũ choàng truyền ra tới: "Lần trước ta nói rồi, sẽ đến lấy mạng chó của ngươi."


"Thẩm Thiên Lị!" Hai bóng người đồng thời bay lên, tấn công về phía Thẩm Thiên Lị.


Thẩm Thiên Lị mang theo Chúc Dung, tốc độ lại không bị ảnh hưởng chút nào.


Vu Hoan khoanh tay trước ngực, nhìn Thẩm Thiên Lị bị người vây công.


"Răng rắc..."


"Bịch!"


Âm thanh phía trước là âm thanh Thẩm Thiên Lị vặn gãy cổ Chúc Dung, phía sau là âm thanh Chúc Dung rơi xuống đất.


Bốn người theo Chúc Dung đến kia bị biến hóa này ngây người cứng đờ tại chỗ.


Chúc Dung... đã chết?


Thẩm Thiên Lị nhảy lên nóc nhà, chớp mắt biến mất trong bóng đêm.


"Đó cũng không phải là ta giết, các ngươi đừng lại bắt ta đổ vỏ." Vu Hoan xua xua tay, đuổi theo phương hướng Thẩm Thiên Lị.


Người phản ứng lại hai mặt nhìn nhau, không gian an tĩnh quỷ dị.


"Thiếu gia đã chết... chúng ta giải thích thế nào với gia chủ?" Không biết là ai nỉ non một tiếng.


Chúc Dung cứ như vậy mà chết?


Sao cảm thấy như đang nằm mơ vậy?


"Thất thần cái gì, đuổi theo đi!" Có người lớn tiếng một tiếng.


Nếu bắt được hung thủ nói không chừng bọn họ còn một con đường sống.


Ba người còn lại hít thở sâu đuổi theo, trong viện chỉ còn lại một mình thi thể của Chúc Dung.


Chờ viện yên tĩnh lại, cửa phòng đóng chặt bị người ta mở ra.


Thần Phong cùng Chúc Hồng một trước một sau ra khỏi phòng, Đại Béo trốn trong phòng nhìn nhìn xung quanh viện.


"Thần." Chúc Hồng gọi một tiếng.


Thần Phong ngáp một cái đi về phía Chúc Dung, ngoài miệng oán giận: "Đêm hôm khuya khoắc còn lăn lộn người ta."


Thần Phong ngồi xổm bên cạnh Chúc Dung, tùy ý kiểm tra một chút: "Vẫn còn một hơi thở... ồ, cái này là bảo bối của Chúc gia các ngươi, lão gia hỏa này cũng khá được đấy."


Thứ trong tay hắn đang cầm là lá bùa lấy từ trong ngực Chúc Dung ra, nhưng trên đó trống rỗng một mảnh, chứng minh đã từng sử dụng.


Bùa thế thân.


Chuyển tổn thương dời đến trên lá bùa, thay thế tổn thương của bản thân.


Chúc Hồng nhìn chăm chú lá bùa kia một lát: "Còn có thể cứu hay không?"


"Có á." Thần Phong ném lá bùa xuống: "Nhưng mà ngươi thật sự muốn cứu hắn? Hắn chết rồi mới có lợi nhất cho ngươi."


"Tam ca, không thể cứu hắn, hắn nhất định sẽ ở trước mặt cha bôi nhọ huynh." Đại Béo cũng từ trong phòng vọt ra.


Chúc Hồng cúi đầu nhìn Chúc Dung trên đất, khuôn mặt giấu trong bóng đêm nhìn không rõ.


___


Thẩm Thiên Lị hình như cố ý để cho Vu Hoan đuổi kịp mình, tốc độ cũng không nhanh, Vu Hoan không dùng sức bao nhiêu đã đuổi kịp hắn.


"Ê, ngươi có thù gì với Chúc Dung vậy?" Vu Hoan đuổi theo Thẩm Thiên Lị, sóng vai đi cùng hắn, tò mò hỏi.


Thẩm Thiên Lị dừng lại, sau đó trầm mặc tiếp tục đi về phía trước.


"Này, nói một chút đi!" Vu Hoan chạy chậm vài bước đi tới phía trước Thẩm Thiên Lị.


Thẩm Thiên Lị nhìn nàng một cái, vòng qua nàng tiếp tục đi.


Vu Hoan bĩu môi, đứng tại chỗ một lúc lâu mới đi theo.


Những người đó chắc đã bị mất dấu, phía sau vẫn luôn không có động tĩnh.


Hai người một trước một sau đi tới.


Hai người cứ thế mà đi cho đến trời bắt đầu sáng lên.


Người xung quanh bắt đầu nhiều lên, Thẩm Thiên Lị tựa như rất ghét chỗ đông người, chuyên chọn vào nơi ít người mà đi.


Cảnh tượng bốn phía không ngừng thay đổi, tiếng người ồn ào dần dần yên tĩnh.


"Đây là?" Vu Hoan nhìn tòa nhà phía trước có chút há hốc mồm.


Nếu nàng không nhìn sai mà nói thì ba chữ kia là Phủ Vực Chủ đúng không?


Là nơi ở của vực chủ kỳ ba của Linh Võ Vực à?


Thẩm Thiên Lị đến đây làm gì?


Cửa lớn của phủ vực chủ được người ta mở ra, hai bóng người từ bên trong ra tới.


Thẩm Thiên Lị chuyển vào góc tối, Vu Hoan chần chờ nhưng vẫn đi theo chuyển đến bên cạnh Thẩm Thiên Lị, phía sau lưng chống tường, nhàm chán nhìn nhìn phủ vực chủ bên kia.


Đi đầu là một người nam nhân khoảng 27 28 tuổi, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đặc biệt câu dẫn người khác.


Quả thật, trong con ngươi kia lãnh đạm một mảnh, không hề có chi sắc câu dẫn người khác.


Nhưng khi đối diện với cặp mắt kia, nhịn không được sẽ nhìn thêm vài lần.


Đương nhiên, cũng có khả năng là vì Vu Hoan là mù mặt, chỉ có thể nhìn thấy cặp mắt kia.


Trên người hắn có khí thế hào quang của thiên nhiên, phảng phất chỉ cần hắn đứng ở đó là có thể khiến người ta ngước nhìn cúng bái.


"Vực chủ, Ngài đi một mình không thành vấn đề chứ?" Người bên cạnh nam nhân kia có chút lo lắng dò hỏi.


Nam nhân quay đầu lại, chăm chú nhìn cửa lớn một lát, biểu cảm trên mặt không thay đổi: "Nếu ba ngày sau mà ta còn không về, thì đưa nàng ấy đến núi Trọng Vu, nhất định phải bảo đảm an toàn của nàng ấy."


Người nọ muốn nói lại thôi, thật lâu sau mới cúi đầu xuống: "Rõ."