(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 286: Đều là vì Dung Chiêu




Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Vu Hoan lại lần nữa đánh giá Thần Phong từ trên xuống dưới mấy lần, con hàng này là thần y gì?


Tuổi trẻ vậy?


Chưa từng nghe nói đến!


Vu Hoan híp híp mắt, mặt mày nháy mắt tươi vui lên, cười ngâm ngâm hỏi: "Công tử muốn tâm sự chuyện trời đất một chút không? Cùng ngắm sao ngắm trăng, nói chuyện nhân sinh?"


Thần Phong ngáp: "Không được, bổn công tử không muốn nói chuyện với người bệnh nguy kịch, sợ lây bệnh."


"..." Chém hắn! Chém Hắn!


Cuối cùng Vu Hoan vẫn đè xuống xúc động muốn chém Thần Phong lại, nhếch miệng lộ ra nụ cười âm trầm: "Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện đừng để ta thấy ngươi gặp nạn."


Thần Phong ngáp một nửa, cong môi chuyển ánh mắt lên người Vu Hoan, đối diện một lát lại tiếp tục hoàn thành cái ngáp kia.


Tư thế cái gì ta cũng không nghe thấy.


"..." Tuyệt đối phải tìm cơ hội chém chết con hàng này, tuyệt đối!


Vu Hoan đứng dậy đi ra ngoài, Chúc Hồng thấy vậy cũng đứng dậy đi theo Vu Hoan đi tới cửa.


Thần Phong dựa vào trên ghế, nhưng ánh mắt lại chuyển ra ngoài cửa.


Thẩm Thiên Lị không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ cái gì.


Vu Hoan đứng ở ngoài phòng, nhìn xung quanh một vòng, có lẽ là thiết lập trận pháp gì đó, nàng không cảm giác được hơi thở của bất cứ thứ gì.


Nếu không phải Dung Chiêu...


Thôi.


"Ở đâu?" Vu Hoan quay đầu nhìn Chúc Hồng.


Mặt Chúc Hồng tái nhợt đứng dựa vào Đại Béo, duỗi tay chỉ vào bên trái phòng hắn.


Vu Hoan không khỏi nheo mắt, nam nhân này hình như không hề quan tâm, Chúc Dung không phải dùng Đại Béo uy hiếp hắn sao?


Chẳng lẽ hắn không lo lắng?


Nàng không biết người của Chúc gia, cũng không rõ quan hệ của những người này, nhưng mà vì Dung Chiêu, có là núi đao biển lửa nàng cũng phải đi.


Hít sâu một hơi, Vu Hoan đi đến cái phòng Chúc Hồng chỉ bên kia.


Từ bên ngoài nhìn xem thì cũng không khác gì với những căn phòng khác.


Vu Hoan thử duỗi tay sờ sờ trên cánh cửa, không có gì dị thường, giống như cửa phòng bình thường.


Tay dùng sức đẩy, cửa phòng không chút sứt mẻ.


Vu Hoan kinh ngạc, tăng lực đạo thêm nhưng vẫn không nhúc nhích như cũ.


Cửa này không khóa, cũng không phải bên trong cài chốt, vậy chỉ có thể là...


Cửa này có kỳ quái.


Khó trách Chúc Hồng không hề sợ hãi, là biết nàng không mở ra được cánh cửa này, nói cho nàng để cho nàng hết hy vọng ư?


Vu Hoan lui về sau một bước, Thiên Khuyết Kiếm không thể dùng nhưng nàng có Thần Khí khác nha.


Tỷ như...


Kinh Tà Đao.


Kinh Tà Đao vừa có mặt, mấy người bên kia liền bị dọa choáng váng, ngay cả Thần Phong lười nhác cũng đứng đắn lên không ít.


Hơi thở này, là Tiên Khí?


Trên Kinh Tà Đao mang theo điện lưu, roẹt roẹt vang lên, bên trong màn đêm yên tĩnh đặc biệt chói tai.


Những người nấp ở chỗ tối cũng khiếp sợ, không phải là nói đến xem bệnh cho Tam thiếu gia sao?


Sao lại xuất hiện một thanh binh khí thế?


Nhìn hình dáng thì chắc cấp phẩm cũng không thấp.


Có nên đi nói Đại thiếu gia không?


Mấy người bọn họ giao lưu ánh mắt một chút, một người đi bẩm báo Đại thiếu gia, những người khác đều giữ lại.


Vu Hoan hất hất cằm, ý bảo Kinh Tà Đao chém cửa ra.


Kinh Tà Đao bất mãn: "..." Còn không thèm nói một tiếng đã bảo nó làm việc.


Quả thật là vô nhân tính!


Vì tỏ vẻ bản thân phẫn nộ, điện lưu trên thân Kinh Tà Đao bùm bùm vang lên càng vui vẻ.


"Vèo~" một tiếng biến mất trong tầm mắt của mọi người.


Giây tiếp theo lại "vèo~" một tiếng xuất hiện, mang theo điện lưu màu tím bổ về phía cửa phòng.


"Ong... ong...." Kinh Tà Đao run loạn một trận.


Cửa phòng không hề sứt mẻ.


"..." Gặp quỷ!


Kinh Tà Đao cũng không chém ra? Vậy muốn nó đến làm gì?


Kinh Tà Đao rất vô tội: "..." Nó là Thần Khí, là dùng để đánh nhau, không phải là thứ để chém đồ!


Ánh mắt Vu Hoan tỏa định trên cánh cửa, dùng linh lực quét một lần nữa.


Kết quả vẫn giống lúc trước, phát hiện không có dao động gì.


Tuy Kinh Tà Đao không bằng Thiên Khuyết Kiếm, nhưng tốt xấu gì cũng là Thần Khí tiếng tăm lừng lẫy, sao chém một cửa phòng bình thường cũng chém không ra?


Vu Hoan đi qua đi lại trước cửa phòng, trầm tư tự hỏi.


Kinh Tà Đao yên lặng, trôi nổi trong không trung đứng bên cạnh nàng, điện lưu trên thân đao thỉnh thoảng lập lòe, chiếu sáng lên mặt nàng, âm u, khiến người khác sợ hãi.


Vu Hoan không tin tà, lại lăn qua lộn lại một trận nhưng cánh cửa kia cũng không hề sứt mẻ gì.


Bực bội trong lòng càng ngày càng tăng, thần sắc âm trầm đến độ lúc nào cũng có thể giết người.


Thần Phong đi ra ngoài phòng, dựa vào khung cửa, không biết đang hỏi ai: "Nàng ta là ai?"


Đại Béo hiển nhiên còn đang rối rắm trong gian tình của Thần Phong cùng Chúc Hồng, nghe thấy câu hỏi của Thần Phong, hừ một tiếng, không có trả lời.


Chúc Hồng bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: "Nàng là người gần đây truyền đến ồn ào huyên náo, Bách Lý Vu Hoan."


Đương nhiên hắn không biết Vu Hoan, là Đại Béo vừa rồi mới nói.


Không nghĩ tới nàng lại đến Chúc gia.


Thì ra là vì hàng hóa đấu giá kia.


"Là nàng à?" Thần Phong tiếp tục ngáp, không hề kinh ngạc hoặc có cảm xúc gì khác.


Đúng lúc này, cửa viện bị người ta mở ra, toàn bộ không gian đột nhiên sáng bừng lên.


Một công tử trẻ tuổi, thần sắc ngạo mạn dẫn theo bốn người đi đến.


"Người phiền phức tới rồi." Thần Phong nói thầm một câu, trực tiếp xoay người đi vào phòng.


Chúc Dung nhìn Kinh Tà Đao trong không trung đầu tiên, trong ánh mắt hắn hiện ra ánh sáng tham lam.


Dao động này, tuyệt đối là cấp bậc Tiên Khí, thậm chí có khi còn ở trên đó...


Trên Tiên Khí là cái gì?


Thần Khí đó!


Nghĩ đến điều đó, Chúc Dung không khỏi kích động một trận.


Thần Khí, đó là thứ người mà toàn thế gian tha thiết mơ ước, lại không thể chiếm được.


"Đại ca, sao huynh lại đến đây?" Chúc Hồng đơn phương lên tiếng, thân thể vốn đơn bạc, bây giờ nhìn qua có vẻ tinh tế.


Chúc Dung thoáng thu liễm lại tia tham lam cùng kích động trong mắt, hắng hắng giọng nói kiêu căng: "Sao? Ta không thể đến à?"


Chúc Hồng tái nhợt cười cười: "Thời gian bây giờ đã muộn, đại ca lại không nghỉ ngơi mà đến tiểu viện của tiểu đệ, huynh có chuyện gì?"


Đương nhiên Chúc Hồng biết Chúc Dung đến vì cái gì.


Tầm mắt của Chúc Dung không ngừng quét về phía Kinh Tà Đao, Vu Hoan hơi hơi cúi đầu, tựa như không có chú ý đến tình huống bên này.


"Ta không tới thì làm sao biết tam đệ ở đây làm cái gì? Kim ốc tàng kiều*?"


(Kim ốc tàng kiều: 金窝藏娇: dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.)


Trên mặt Chúc Hồng lộ ra tia cười khổ: "Đại ca nói đùa, thân thể này của tiểu đệ..."


Chúc Hồng còn chưa nói xong, Chúc Dung liền cắt ngang, trong giọng nói tràn đầy trào phúng cùng khinh thường: "Thôi kệ đi, thân thể của tam đệ không tốt, nên từ từ tĩnh dưỡng, đừng cả ngày nghĩ những chuyện không thực tế. Ngươi là huynh đệ của ta, đương nhiên ta sẽ không bạc đãi ngươi, giống mấy thứ này, đại ca thay ngươi bảo quản, thế nào?"


"Đại ca đang nói cái gì?" Chúc Hồng giả vờ hồ đồ.


Trước không nói thanh đao đó, thì Bách Lý Vu Hoan kia, cũng không phải là người mà hắn có thể đắc tội.


Một tiểu cô nương, có thể quậy đến toàn bộ đại lục gió nổi mây phun, còn khiến người khác không thể làm gì được. Cho là hắn ngu xuẩn nàng vô hại như vẻ bề ngoài sao?


Chúc Dung muốn thanh đao kia, còn phải hỏi người ta có đồng ý hay không đã.


"Đừng giả vờ với ta, nữ nhân kia cùng thanh đao đó, tam đệ có phải nên giao lại cho đại ca không?" Dáng dấp của Chúc Dung cũng tính là tuấn lãng, nhưng mà sắc mặt tham lam kia khiến người ta có chút buồn nôn.