(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 272: Nam nhân xinh đẹp như hoa




Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


"Đậu má!" Vu Hoan cực kỳ giận dữ, cầm Thiên Khuyết Kiếm tiếp đón mặt Tư Hoàng: "Ai mẹ nói muốn cùng ngươi một đời một kiếp hả? Tư Hoàng ngươi ngứa da đúng không!"


Tư Hoàng như con khỉ ở tại chỗ nhảy qua nhảy lại, nhìn qua không có kết cấu gì nhưng rất dễ dàng tránh được Thiên Khuyết Kiếm.


"Nàng nói chứ ai! Tiểu Hoan Nhi nàng không nhận người thân nữa sao? Sao mệnh ta lại khổ như vậy, nuôi được một đứa con gái bất hiếu vậy chứ!"


"Mẹ nó ngươi còn dám nói!" Vu Hoan xuống tay còn ác hơn.


Tư Hoàng ở đó còn dám kêu gào, giống như thật sự bị người khác phi lễ vậy.


"Tiểu Hoan Nhi, Tiểu Hoan Nhi, đừng đánh đừng đánh nữa, ta đói bụng..." Tư Hoàng đột nhiên đứng lại, liên tục xua tay.


Liên Mặc kinh ngạc, tốc độ của Vu Hoan tiến lên căn bản không hề giảm lại, nam nhân kia lại dám đứng ở đó bất động...


Nhưng mà, một màn khiến Liên Mặc giật mình xuất hiện, Thiên Khuyết Kiếm dừng ở trên đỉnh đầu nam nhân kia, mũi kiếm gần sát cái trán hắn.


Vậy mà Vu Hoan có thể khống chế được?


Bất cứ ai đều sẽ bị ảnh hưởng ở quán tính mà sẽ mạnh mẽ tiến đến, thế mà cuối cùng Vu Hoan lại ổn định được?


Vu Hoan nghiếng răng nghiếng lợi ném Thiên Khuyết Kiếm, nàng làm gì ổn định cho được, đều là do Tư Hoàng khống chế Thiên Khuyết Kiếm.


"Tiểu Hoan Nhi, ta đói bụng." Tư Hoàng lộ ra nụ cười rạng rỡ.


"Ngươi là quỷ chết đói đầu thai sao?" Vu Hoan tức giận trừng hắn liếc mắt một cái, bắt lấy Thiết Khuyết Kiếm về ôm vào lòng.


"Ta vì tìm nàng, đã rất lâu rồi chưa ăn uống tử tế, nàng xem... nhan sắc xinh đẹp đến hoa dung thất sắc này đều đã trở nên khó coi." Tư Hoàng đưa mặt qua cho Vu Hoan xem.


Hoa dung thất sắc*...


(花容失色: Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp đến nổi hoa nhường nguyệt thẹn.)


Vu Hoan giật giật lông mày, cong khóe môi đi vào trong Thấm Xa Thành: "Ta muốn đi giết người, không rảnh chơi với ngươi."


Tư Hoàng duỗi tay giữ chặt Vu Hoan, hứng thú bừng bừng nói :"Giết người hay nha, dẫn ta đi nữa!"


Liên Mặc: "..." Thật đúng là da thịt y như nhau.


"Ngươi?" Vu Hoan cười nhạo: "Ngươi nghĩ ta điên rồi à?"


Giết người với hắn?


Hắn không giúp người ta chém mình là Vu Hoan đã cảm tạ trời đất cảm tạ Sáng Thế Thần rồi.


"Đừng như vậy mà Tiểu Hoan Nhi, ta đảm bảo, lần này nhất định giúp nàng giết người, nàng dẫn ta đi theo đi mà..."


"Tư Hoàng, ngươi là một nam nhân." Vu Hoan đỡ trán, làm ra biểu tình thẹn thùng này là muốn quậy cái gì?


Tư Hoàng không có liêm sỉ gật đầu, sửa đúng: "Ta là nam nhân xinh đẹp như hoa."


Vu Hoan: "..." Không muốn nói chuyện với tên biến thái.


Liên Mặc từ nơi xa chạy đến, trong mắt có tia chua xót, nam nhân này đối với Vu Hoan mà nói chắc chắn rất quan trọng.


"Vu Hoan..."


Tư Hoàng đột nhiên buông Vu Hoan ra, bày ra tư thế bảo vệ của riêng mười phần, miệng lưỡi như chính cung lên tiếng: "Tiểu Hoan Nhi, nam nhân này là ai thế? Nàng lại dấu ta nuôi thêm một nam sủng sao? Chẳng lẽ một mình ta còn chưa đủ ư?"


Liên Mặc: "..." Nam sủng là cái quỷ gì? Còn lại nuôi thêm là cái gì nữa?


Vu Hoan nắm tay đến khớp xương nghe 'răng rắc', chặt rồi lỏng, lỏng lại chặt.


Mẹ nó đồ biến thái chết tiệt!


Vu Hoan hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười: "Đây là Liên Mặc, điện chủ điện Vị Ương. Tư đại gia, Ngài không đói bụng sao? Ta đây dẫn ngươi đi ăn cái gì đó, vừa lòng chưa?"


Tư Hoàng này, đừng nhìn hắn luôn cười sáng lạn như đóa hoa nhỏ, trên thực tế chính là một con rồng đen chính hiệu.


Đặc biệt là...


Nam nhân gần gũi với nàng!


Tư Hoàng có hàng ngàn cách biến đổi phương pháp lăn lộn người ta.


Liên Mặc cho nàng đan được, tốt xấu gì cũng là ân nhân, nàng không thể làm loại chuyện lấy oán trả ơn này được.


"Được thôi, ta muốn Tiểu Hoan Nhi đút ta ăn, đã lâu ta chưa được hưởng thụ cảm giác Tiểu Hoan Nhi hầu hạ." Tư Hoàng đồng ý vui vẻ, khiêu khích nhìn Liên Mặc liếc mắt một cái.


Liên Mặc: "..."


Thu phục được Tư Hoàng, ba người chuẩn bị vào trong thành, nhưng mà...


Từ khi nào xung quanh vây nhiều người như vậy?


Quần chúng: "..." Giết người, còn dám ở hiện trường tội phạm nói chuyện phiếm, bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.


"Tiểu Hoan Nhi, a... bọn họ đến đây từ lúc nào!" Dáng vẻ Tư Hoàng như đã chịu kinh hách, trực tiếp trốn ra phía sau Vu Hoan.


Rõ ràng cao hơn nàng một cái đầu, nhưng lại như nàng dâu nhỏ nắm tay áo nàng, hình ảnh này thấy thế nào cũng rất quỷ dị.


Quần chúng: "..." Bọn họ tới rất lâu rồi được không!


Một người nam nhân có bộ dáng giống quản gia tiến lên vài bước, dồn khí đan điền: "Các ngươi là ai, lại dám ở Thấm Xa Thành giết người, không muốn sống nữa đúng không?"


Vu Hoan: "..." Lời kịch không hề sáng tạo gì hết!


Tư Hoàng: "...." Lời kịch không hề sáng tạo gì hết!


"Khụ khụ..." Vu Hoan hắng hắng giọng: "Ta chỉ là đi ngang qua, ai biết bọn họ đã nằm xuống đất hết rồi."


"Nhất định là do mỹ mạo của ta chinh phục." Tư Hoàng rất phối hợp nói tiếp.


Các ngươi nghĩ quần chúng vây xem đều mù hết rồi sao?


Trợn mắt nói dối cũng phải đến mức độ nào đó thôi chứ!


Hai người này nhất định là kẻ điên.


Liên Mặc cũng có loại xúc động không quen biết bọn họ.


"Ăn nói hàm hồ, bắt bọn họ lại đây cho ta, dẫn đi gặp gia chủ." Nam nhân kia vung tay lên, quần chúng còn đang phun tào nhanh chóng đi lên.


"Tiểu Hoan Nhi, bọn họ xông lên rồi kia, mau bảo vệ ta!" Hai tay Tư Hoàng vịnh eo Vu Hoan, cả người đều trốn sau lưng.


Vu Hoan: "..." Ta biết ngay mà!


Liên Mặc vô tội bị liên lụy, bây giờ muốn hòa giải với bọn họ, cũng không còn kịp nữa.


Chờ Vu Hoan giải quyết xong những người đó, vẻ mặt của Tư Hoàng lại ghét bỏ: "Tiểu Hoan Nhi, nàng chỉ giết vài người như vậy mà phải dùng thời gian lâu như thế, quá yếu!"


Xốc bàn, ngươi không yếu thì sao ngươi không nhào lên đi!


Vu Hoan tức giận muốn đánh người, giết người để bình tĩnh một chút mới được.


Vu Hoan một đường vọt vào Thấm Xa Thành, hung thần ác sát hỏi vị trí của Tần gia.


"Tiểu Hoan Nhi, bên này có một người không sợ chết."


"Tiểu Hoan Nhi, bên kia có người muốn đánh lén nàng."


"Tiểu Hoan Nhi..."


Blah blah...


Chờ Vu Hoan giết đến nhà của Tần gia, Tư Hoàng đã không còn lải nhải ồn ào nữa mà đổi thành ăn cái gì đó rồi.


Nhìn Vu Hoan giết người, giống như đang xem diễn.


Nhà của Tần gia.


Vẻ mặt của Tần Hằng âm trầm đứng ở cửa, phía sau đứng không ít người.


"Nghi thức hoan nghênh lớn vậy sao? Tiểu Hoan Nhi, nàng nổi tiếng thật nha!" Hai chân Tư Hoàng không chạm đất, bay đến bên cạnh Vu Hoan, vừa ăn vừa lải nhải.


Người của Tần gia: "..." Này mẹ nó kỳ ba từ đâu tới?


Vu Hoan cắm Thiên Khuyết Kiếm xuống đất: "Thiên Nguyệt đâu?"


Tần Hằng sửng sốt, sau đó mới phản ứng được Vu Hoan đang nói đến vị kia của Thịnh Gia.


"Thịnh Thế đâu?" Con ngươi của Tần Hằng tràn đầy khói mù mờ mịt.


Hắn tưởng rằng bắt được Thịnh Nguyệt thì Thịnh Thế nhất định sẽ đến, không nghĩ đến đã lâu như vậy mà không có một chút tin tức nào của Thịnh Thế.


Nhưng lại nhảy ra một Bách Lý Vu Hoan.


Người kia nói nha đầu này có quan hệ không tồi với Thịnh Gia, chỉ cần bắt được nàng, Thịnh Thế nhất định sẽ xuất hiện.


Nhưng mà, hiện giờ xem ra muốn bắt nha đầu này cũng không dễ như vậy.


"Ta làm sao biết tên ngu xuẩn kia ở đâu. Giao Thiên Nguyệt ra đây, nếu không, hôm nay chính là ngày giỗ của toàn bộ Tần gia ngươi." Vu Hoan vô cùng kiêu ngạo lên tiếng.


Nói lời tàn nhẫn ai mà không biết nói chứ!


"Tiểu nha đầu ngươi cũng thật mạnh miệng." Người bên cạnh Tần Hằng nhảy ra.


Vu Hoan khinh miệt liếc hắn mọt cái: "Ta không mạnh miệng, ngươi không tin thì cứ nhào lên."


Phốc...