(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 268: Đuổi cùng giết tận chúng ta




Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Hồng Ba Tử làm sao có thể dự đoán được Vu Hoan nói động thủ là động thủ, gấp gáp lắc đầu: "Ta không lo lắng, ta không lo lắng."


Vu Hoan chăm chú nhìn hắn một lát, mới chậm rãi buông tay ra.


Hồng Ba Tử thối lui về sau, tia hoảng sợ trên mặt còn đó, rốt cuộc vừa rồi nàng làm như thế nào...


Hắn không hề cảm nhận được Vu Hoan đến trước mặt hắn.


"Kế tiếp, bắt đầu từ Thành Đông đi!"


Trong lòng Hồng Ba Tử sợ hãi Vu Hoan, nhưng hắn cũng không phải thiệt tình với Vu Hoan, hắn có tính toán của bản thân.


Sau khi Vu Hoan rời đi, Hồng Ba Tử đã gọi người của hắn tới.


"Đi thông báo cho huynh đệ của chúng ta một tiếng, một khi có cái gì ngoài ý muốn liền chạy, đến sườn núi mười dặm ngoài thành tập hợp, biết không?"


Hắn không thể không vì bản thân mà chừa lại đường lui.


Người bên Thành Đông đều là kẻ háo sắc, Vu Hoan sai Hồng Ba Tử đi mua được một ít nữ nhân ở hoa lâu, những nữ nhân đó ở Thành Đông căn bản không có nhân quyền. Tuy biết kết cục là cái chết, nhưng bọn họ có thể giúp người khác trốn thoát, cũng coi như tích đức.


Cho nên chuyện này làm rất thuận lợi.


Vu Hoan cho Hồng Ba Tử một phương pháp luyện đan, bảo hắn tìm người đi luyện chế.


Cấp phẩm của đan dược kia rất thấp, tìm người có thể luyện chế cũng không khó, chỉ là nguyên liệu có chút khó tìm, số lượng cũng rất nhiều, trì hoãn không ít thời gian.


Chờ luyện chế được, đã là vài ngày sau, mấy ngày nay, cửa hàng Thịnh Gia bên kia cũng đã xảy ra chuyện lớn.


Người của cửa hàng Thịnh Gia từ thành trì khác đến, Lục Quân bị Dương Trạch cùng Phó Vinh bắt, bọn họ trực tiếp tới cửa lớn đòi người.


Nghe nói đàm phán không thành, đánh nhau rồi.


Khi Vu Hoan nghe thấy tin tức thì hai bên còn đang đánh, nàng bảo Hồng Ba Tử đưa đan dược cho mấy nữ nhân kia, chuyện của cửa hàng Thịnh Gia, giống như một chút cũng không quan tâm.


Trận đánh hội đồng này, liên tục đến nửa đêm mới kết thúc, tuy người của cửa hàng Thịnh Gia đưa Lục Quân về được nhưng không ai còn hoàn hảo.


Càng quỷ dị chính là, ngày hôm sau Thành Đông xuất hiện dịch bệnh, dịch bệnh này tới rất đột ngột, nhanh chóng. Khiến Phó Vinh không có cơ hội phản ứng.


"Vu Hoan cô nương, tàm tạm rồi ạ." Hiện tại Hồng Ba Tử không dám đứng gần Vu Hoan nói chuyện.


"Ồ... Vậy đi đi, chẳng lẽ còn muốn ta dạy ngươi làm thế nào?"


Hồng Ba Tử chần chờ, có chút lo lắng: "Chúng ta đi vào... có thể hay không?"


Vu Hoan cười nhạo một tiếng: "Chỉ cần trong quá trình làm việc các ngươi không giở trò thì đương nhiên không có vấn đề."


Hồng Ba Tử bừng tỉnh đại ngộ: "Ta đi ngay."


Thành Đông bị nhiễm bệnh không ít người, một người truyền một người, càng lây nhiễm đến lợi hại. Những người này cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là toàn thân vô lực, sắc mặt tái nhợt giống như người chết, nhưng người vẫn rất khỏe mạnh.


Phó Vinh không biết là bị ai lây nhiễm, khi Hồng Ba Tử dẫn người tiến vào thì hắn đã không nhúc nhích nằm trên giường.


Nhẹ nhàng đã nắm giữ được Thành Đông, thành công đến nỗi Hồng Ba Tử ngu người luôn.


Mà Thành Tây của Dương Trạch bên kia cũng tốt đến không chạy đi đâu được, gấp như lửa cháy đến mông.


Khi An Vũ được mời đến, Dương Trạch lập tức từ ghế trên nhảy dựng lên: "An Vũ, tình huống hiện tại khẩn cấp, nữ nhân kia là muốn đuổi tận giết tận chúng ta."


An Vũ lo ngồi xuống: "Nguyên nhân gây ra chuyện này, còn không phải bởi vì con trai của các người ư? Liên quan gì đến ta?"


Chuyện hôm đó Tiêu Mông đã nói cho hắn biết, đương nhiên An Vũ rất rõ ràng.


"Ngươi đừng có ở đó nói mát, ngươi cho rằng ngươi là có thể phủ sạch sẽ sao?" Dương Trạch hừ lạnh, không biết vì sao trấn định xuống.


An Vũ liếc xéo Dương Trạch, chờ hắn tiếp tục nói.


"Ngươi bắt Thiếu chủ cửa hàng Thịnh Gia, chuyện này, ngươi nói xem nếu ta nói cho cửa hàng Thịnh Gia hoặc nữ nhân kia, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể đứng ngoài cuộc?" Dương Trạch nửa là uy hiếp, nửa là đắc ý nói.


Chuyện này là mấy nha hoàn của con trai hắn nói cho hắn biết, hắn không nghĩ tới lá gan của An Vũ lớn như vậy, cũng dám bắt Thiếu chủ của cửa hàng Thịnh Gia.


An Vũ bất biến: "Ai nói với ngươi ta bắt Thiếu chủ cửa hàng Thịnh Gia?"


"Ai quản ngươi bắt hay không bắt, chỉ cần cửa hàng Thịnh Gia cùng nữ nhân kia nhận định, ngươi sẽ chạy không thoát." Dương Trạch hừ một tiếng.


Hắn nhận định là An Vũ bắt Thiên Nguyệt, cho nên tin tưởng vô cùng.


Đắc tội cửa hàng Thịnh Gia, toàn bộ Thiên Phong Thành bọn họ phỏng chừng đều phải chịu tai ương.


"Thiếu chủ của hàng Thịnh Gia, ta không có động vào." An Vũ nhàn nhạt nói: "Tuy cửa hàng Thịnh Gia bá đạo, nhưng cũng phân rõ phải trái, chuyện ta chưa từng làm, bọn họ chắc chắn sẽ không đổ lên đầu ta."


Hai người tan rã không vui, Dương Trạch vốn muốn mượn sức An Vũ, lại không ngờ An Vũ chỉ nghĩ đứng ngoài cuộc.


An Vũ rời khỏi Dương gia, cũng không có quay về Thành Nam, mà đi Thành Bắc.


"Vu Hoan cô nương, An Vũ của Thành Nam tới." Hồng Ba Tử tự mình báo tin cho Vu Hoan.


Vu Hoan buông điểm tâm trong tay, như suy tư gì đó nhìn Hồng Ba Tử, một lát mới mở miệng: "Chuyện ta bảo ngươi đi tra thế nào rồi?"


"Chuyện đó không dễ tra, chủ yếu là do người của bọn ta không quen biết vị Thiếu chủ của cửa hàng Thịnh Gia, hành tung của An Vũ từ trước đến nay cũng thần bí, chỉ biết trước đó vài ngày hắn ra khỏi thành đi đến Thấm Xa Thành, còn đi làm gì, bọn ta cũng không biết." Hồng Ba Tử nói tin tức mới nhận được một chữ cũng không thiếu nói cho Vu Hoan nghe.


Cuối cùng, hắn tựa hồ như nhớ đến gì đó: "Đúng rồi, sau khi Thiếu chủ của cửa hàng Thịnh Gia mất tích vài ngày An Vũ cũng rời khỏi Thiên Phong Thành, chỉ là lần đó có Tiêu Mông đi theo, lần đó bọn ta không tra được hắn đi đâu."


Vu Hoan như đang suy nghĩ gật đầu: "Hắn tới làm gì?"


"Hả?" Hồng Ba Tử trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, một hồi lâu mới hiểu được Vu Hoan hỏi chính là An Vũ.


"Hắn nói muốn gặp Ngài, ta cũng chỉ biết đến hỏi ý kiến của Ngài?"


"Gặp ta..." Tự mình tới cửa?


Vu Hoan cho Hồng Ba Tử đưa An Vũ vào, An Vũ trước kia chỉ thấy tranh của Vu Hoan, cùng chính chủ bên ngoài có chút chênh lệch.


Ngày đó ở cửa thành cũng chỉ vội vàng thoáng nhìn, đây vẫn là hắn lần đầu tiên thấy rõ diện mại của nha đầu này,


Không thể nói thật đẹp, so thanh tú xinh đẹp một chút, rồi thiếu một chút so với tuyệt sắc.


Một bộ váy dài màu đỏ, khoác áo màu tím bên ngoài, không cài lại tùy ý để hai bên. Đôi mắt đen nhánh như mực, tựa hồ có thể hút người vào.


Trên mặt nàng treo tươi cười nhàn nhạt, cũng không biết nói vì sao lại làm hắn cảm thấy nụ cười kia, lạnh nhạt băng hàn.


Cả người đều nằm trên bàn, không hề có hình tượng.


Đây là vị bị truyền đến ồn ào huyên náo Bách Lý Vu Hoan?


Tại sao cùng trong tưởng tượng... hoàn toàn khác biệt thế!


"Nhìn đủ rồi, có thể nói mục đích của ngươi chưa?" Vu Hoan gõ mặt bàn, tiếng vang thanh thuý lưu chuyển trong phòng.


An Vũ không nghĩ tới Vu Hoan nói thẳng đến chủ đề, lý do thoái thác hắn đã chuẩn bị từ trước cứng đờ ở bên miệng.


Nha đầu này ra bài không theo lẽ thường gì hết!


Không phải nên hàn huyên tượng trưng một chút sao?


Con ngươi của An Vũ xoay chuyển: "Không nghĩ tới Bách Lý cô nương trong lời đồn vậy mà có dáng vẻ thế này, hôm nay An mỗ có thể nhìn thấy dung nhan của cô nương cũng coi như là vô cùng may mắn."