(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 263: Dũng mãnh trước sau như một




Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Liên Mặc cạn lời, động một chút liền đánh đánh giết giết thật sự được sao? Có đôi khi dùng sách lược không phải càng tốt hơn ư?


Dẫn theo Bích Vân thì hành động sẽ không được thuận tiện, vì vậy Liên Mặc an bài cho Bích Vân một chỗ ẩn nấp an toàn, xong rồi mới đi đến nơi Bích Vân chỉ kia.


Hồng Ba Tử ở Thành Bắc cũng coi như là một bá chủ, thủ hạ có không ít người, ngày thường ở Thành Bắc hoành hành ngang ngược.


Vu Hoan cự tuyệt đề nghị của Liên Mặc, cho nên chuyện bọn họ biết được cũng chỉ có nhiêu đó.


Vu Hoan ra vẻ ác bá không sợ trời không sợ đất, người tới giết người, thần tới giết thần. Thiên Phong Thành chẳng qua chỉ là một thành nhỏ bên cạnh, tính luôn những ác bá trong Linh Võ Vực thì nàng còn có mấy thanh Thần Khí trong tay.


Nàng sợ cái lông gì nữa!


Nơi Hồng Ba Tử ở là nơi Linh Võ Vực phái người xuống ở, nhìn thấy cũng có chút cấp bậc.


Bên ngoài có không ít người canh gác, Vu Hoan xách theo Thiên Khuyết Kiếm muốn xông lên.


Liên Mặc đen mặt giữ chặt Vu Hoan, chỉ chỉ bên kia: "Chúng ta qua bên kia nhìn xem, ngươi vọt vào như vậy, sẽ kinh động mọi người."


Vu Hoan nhíu mày, vốn định châm chọc vài câu, nhưng nghĩ đến thân thể của mình, cánh môi giật giật, không nói tiếng nào.


Liên Mặc thở phào nhẹ nhõm, dẫn nàng đi đến bờ tường của căn nhà.


Bức tường có chút cao, nhưng không có người trông coi.


Liên Mặc nhảy vào đi thám thính trước, xác định không có dị thường sau mới để Vu Hoan tiến vào.


Vẻ mặt Vu Hoan khó chịu theo ở phía sau, nàng không thích nhất chính là leo tường.


Giết đi vào khí phách hơn nhiều!


"Mau chút, đại nhân đã chờ không kiên nhẫn." Có giọng nói từ nơi xa truyền đến.


Liên Mặc theo bản năng lôi kéo Vu Hoan trốn đến ngã ngoặt, tiếng bước chân từ xa tới gần, vài bóng người nâng một giường nệm vội vàng đi qua bọn họ.


Tuy người trên giường bị chăn che lại, nhưng Liên Mặc vẫn thấy được trang sức được đeo trên cánh tay lộ ra ngoài kia.


"Là Mạc Xu." Liên Mặc thấp giọng nói.


Vu Hoan nhấc chân đi theo bọn họ.


Mấy người này nâng giường nệm vào một căn phòng, rất nhanh sau đó đã ra ngoài.


Bên ngoài căn phòng có người canh gác, bọn họ muốn đi vào, trừ phi giết bọn họ.


"Giết đi vào?" Vu Hoan nhướng mày, hiện tại chắc hắn không có cách nào khác nữa đúng không?


Khóe miệng Liên Mặc giật giật, từ bên hông lấy ra một cây nến hương, linh lực bao trùm trên cây nến, một làn khói nhẹ từ trên cây nến hương tản mát ra ngoài.


Vu Hoan ngửi thấy được một mùi hương nhàn nhạt, nói không nên lời là mùi hương gì, sau khi ngửi được một lúc, ngực có chút buồn.


"Đừng hít thở." Liên Mặc nhỏ giọng nhắc nhở Vu Hoan.


Vu Hoan phẫn nộ trừng mắt nhìn Liên Mặc, sao không nói sớm!


Liên Mặc xấu hổ cười cười, hắn còn tưởng rằng nàng thật sự cái gì cũng biết.


Người canh giữ ở cửa phòng rất nhanh đã ngã xuống, không có một động tĩnh nào.


Vu Hoan nhướng mày, hữu dụng vậy sao?


Liên Mặc cất cây nến hương, sau đó mới cùng Vu Hoan vào phòng.


Vào phòng, trong phòng truyền đến âm thanh dơ bẩn chịu không nổi, sắc mặt Liên Mặc thay đổi, trực tiếp vọt vào.


"Ai!" Cùng với tiếng hét lớn này, tiếng đánh nhau chợt vang lên.


Vu Hoan đi vào liền nhìn thấy một thân ảnh co rụt đến chân giường, nàng vội vàng nhìn xung quanh một vòng, giường nệm kia được đặt một góc bên kia, người trên đó vẫn còn ở đó, chứng minh người trên giường không phải Mạc Xu.


Trong lòng Hồng Ba Tử nghẹn khuất, thời điểm mấu chốt, đột nhiên xông đến một người, không nói hai lời liền nhào lên đánh lộn.


Những người bên ngoài đó đều là vật trang trí sao?


Vu Hoan không muốn đánh nhau, nhưng Hồng Ba Tử kia không biết có phải cảm thấy Vu Hoan là một tiểu cô nương tương đối dễ bắt nạt hay không, tránh Liên Mặc liền nhào về phía Vu Hoan.


Hắn nghĩ muốn bắt lấy nha đầu này uy hiếp Liên Mặc.


Nhưng hắn không có dự đoán được Vu Hoan là nữ hán tử có giá trị bạo lực ở cấp số nhân.


Hắn mới vừa nhào đến, trước mặt liền xuất hiện một đạo hàn quang, còn chưa thấy rõ cái gì, trên người truyền đến một trận lạnh lẽo.


Tiểu cô nương vừa rồi còn đứng ở trước mặt hắn, đột nhiên xuất hiện bên trái hắn nhấc chân đá hắn.


Hồng Ba Tử trực tiếp bị đá bay đến trên giường, nữ nhân ở trên giường sợ tới mức thét chói tai.


"Ngu xuẩn." Vu Hoan khinh thường mắng một câu.


Hồng Ba Tử phun một ngụm máu tươi, hắn nào biết nha đầu này nhìn qua một trận gió có thể thổi nay lại lợi hại như vậy.


"Vu Hoan cô nương... Ngươi thật đúng là dũng mãnh trước sau như một!" Liên Mặc nghĩ tới thú Bì Lễ, sao nàng lúc nào cũng bạo lực như vậy? Làm người nam ngân là hắn đây không có chỗ để phát huy.


"Ta có thể xem ngươi đang khen ta." Vu Hoan nhàn nhạt lên tiếng, đi đến trước mặt Hồng Ba Tử, một chân đạp lên ngực hắn, Hồng Ba Tử rất phối hợp lại phun ra mấy ngụm máu tươi.


"Vô dụng." Như vậy mà còn có thể ở Thành Bắc hoành hành ngang ngược, thật không biết người của Thành Bắc yếu đến đâu: "Ta hỏi ngươi, Thành Bắc có bao nhiêu người nghe ngươi?"


Hồng Ba Tử hộc máu phun đủ rồi, biểu hiện trên mặt như người qua đường Giáp hoảng sợ: "Ngươi... Ngươi muốn làm cái gì?"


"Ngươi không có nói quyền hỏi, trả lời câu hỏi của ta." Giọng nói của Vu Hoan kiều mềm, lại mang theo hàn ý vô tận, làm Hồng Ba Tử không tự chủ được rùng mình.


"Có... có một nửa người, còn có... một nửa người là của Hắc Hạt Tử..." Hồng Ba Tử run run trả lời.


Hắn đây là trêu ai chọc ai!


Hồng Ba Tử... Hắc Hạt Tử*... Tên cũng lấy thật là tùy tiện.


(黑瞎子 là Hắc Hạt Tử có nghĩa là gấu chó, gấu đen.)


Vu Hoan đột nhiên nhếch miệng cười cười với Hồng Ba Tử, sắc mặt Hồng Ba Tử trắng nhách, nụ cười này sao lại đáng sợ như vậy...


"Hắc hắc, huynh đệ, chúng ta tới tâm sự chút nha!" Vu Hoan đánh một phát lên bả vai Hồng Ba Tử, thuận thế ngồi xổm xuống.


"Nói... nói cái gì?" Hồng Ba Tử muốn rời xa Vu Hoan, nhưng Vu Hoan ấn hắn, khiến hắn không có cách nào nhúc nhích.


Nội tâm Hồng Ba Tử sắp hỏng mất rồi, hắn chỉ muốn yên tĩnh làm ác bá thôi!


Vu Hoan cười tủm tỉm nói: "Có muốn đi lên đỉnh cao nhân sinh? Bao nuôi vô số mỹ nhân không?"


Hả?


Cốt truyện này không đúng đâu!


Trong lòng Hồng Ba Tử có vô số sinh vật không tên chạy như điên, dựa theo màn mở đầu vừa rồi, không phải nàng nên bức bách hắn giao ra nửa quyền khống chế sao?


"Cô nương... cô nương có ý gì?" Hồng Ba Tử đột nhiên không sợ hãi nữa, nói chuyện ngoại trừ có chút chần chờ, hoàn toàn không còn run rẩy.


"Nghĩa trên mặt chữ, ngươi có làm hay không!" Nếu Hồng Ba Tử ngay cả điểm này cũng không lý giải được, nàng cũng không cần thiết lãng phí thời gian trên người hắn.


Người có thể khống chế được một nửa Thành Bắc, tất nhiên Hồng Ba Tử có chút đầu óc, hắn hơi chút xoay chuyển liền hiểu rõ.


"Không biết cô nương muốn ta làm cái gì?" Hồng Ba Tử đương nhiên sẽ không tin có chuyện tốt rơi xuống trên đầu mình như vậy.


Người hắn hoài nghi đầu tiên chính là Linh Võ Vực, chẳng lẽ là người bên kia phái đến?


Nhưng là một tiểu cô nương như vậy?


Hồng Ba Tử nheo nheo mắt, tầm mắt chuyển đến người đang đưa lưng về phía hắn, Liên Mặc đang kiểm tra Mạc Xu.


"Không muốn ngươi làm gì cả. Nếu ngươi không tin, ta đây đành phải tìm người khác, tỷ như... Hắc Hạt Tử."


"Đừng, đừng đừng, cô nương có chuyện gì từ từ nói." Hắc Hạt Tử là đối thủ một mất một còn với hắn. Mặc kệ nha đầu này có phải là người bên kia phái tới hay không, hắn đều không thể để nàng đi tìm Hắc Hạt Tử.


Tròng mắt bay lộn xoay chuyển, Hồng Ba Tử đột nhiên lộ ra một nụ cười đểu cáng: "Nếu cô nương muốn giúp Hồng mỗ, mà Hồng mỗ không cảm kích thì quá là không biết tốt xấu rồi."