(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 262: Ai không phục thì giết là được rồi




Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Vu Hoan rời khỏi Thành Tây, trở lại Thành Nam.


Ngắn ngủn thời gian một đêm, thành công kéo thâm cừu đại hận của hai thành trì, Liên Mặc cũng rất bội phục sức chiến đấu này của Vu Hoan.


Có đồng đội như vậy, tuyệt đối đều có thể trải nghiệm các loại cách chết một lần.


Lục Quân cũng nghe thấy tin tức, ngàn vạn lần hắn không nghĩ tới, chỉ có thời gian một đêm, Vu Hoan đã làm ra động tĩnh lớn như vậy, nhanh chóng cho người đi tìm Vu Hoan, nếu ở địa bàn của hắn xảy ra chuyện gì, hắn cũng không cần làm nữa.


Người của Lục Quân không tìm được Vu Hoan, lại bị Dương Trạch cùng Phó Vinh liên lụy đến.


Ở bên ngoài Cửa hàng Thịnh Gia đều bị bọn họ khống chế, bọn họ đều không bận tâm An Vũ, trực tiếp giết đến Thành Nam.


Hiện tại hai người cùng chung kẻ địch, hiệp tâm tề lực muốn bắt Vu Hoan.


Lục Quân thân là quản sự đương nhiên cũng bị bọn họ theo dõi.


Vu Hoan lại từ Thành Nam chuyển tới Thành Bắc.


Thành Bắc giống như là một khu bình dân, Vu Hoan ăn mặc ngăn nắp, tiểu cô nương lớn lên cũng không tệ lắm, căn bản không thể so được với các nữ hán tử cao lớn thô kệch cùng với các vị phụ nhân tuổi già suy sắc.


Càng đừng nói là công tử đi theo phía sau ôn nhuận như ngọc, khí chất tôn quý kia.


"A..." Một bóng người đột nhiên bị người ta quăng ngã ra ngoài, vừa vặn dừng ở phía trước Vu Hoan.


Vải thô áo tang, hình như là nữ nhân, tóc tai rối loạn, trên tay đều là đan xen vết thương.


Vu Hoan nhíu nhíu mày, chuẩn bị vòng qua nàng ta.


"Tiểu tiện nhân, cũng dám trộm đồ, đánh cho ta." Mấy hán tử từ trong đám người lao tới, tay đấm chân đá lên người nàng ta.


Vu Hoan nhăn mày càng sâu, Liên Mặc có chút nhìn không được: "Dừng tay, một đám đại trượng phu các ngươi khi dễ một cô nương, thì có bản lĩnh gì."


Đại hán bên kia ngừng lại, thấy Liên Mặc ăn mặc bất phàm, lập tức nổi lên lòng xấu xa.


"Tiểu bạch kiểm da thịt non mềm từ đâu đâu tới? Thành Bắc cũng không phải là loại người các ngươi nên tới, nếu có chuyện gì, thì ai cũng không chịu trách nhiệm." Giọng nói thô thiển cuồng vọng của đại hán vang lên trong đám người, những người đó đều nở nụ cười, trong mắt tràn đầy căm hận cùng oán độc.


Bọn họ ở chỗ này ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nhưng người bên ngoài lại sống cuộc sống quá xa hoa lãng phí.


Đều là người, dựa vào đâu không công bằng như vậy!


Liên Mặc đương nhiên hiểu tâm tư của bọn họ, nhưng trách ai được?


Số mệnh của mỗi người đều không giống nhau. Nhưng tất cả bọn họ đều có quyền sống theo cách của họ mong muốn và theo cách riêng tuyệt vời của họ. Những người này bị ảnh hưởng hoàn cảnh môi trường, đầu hàng số phận thì làm sao có được cuộc sống tốt.


"Nàng ta chỉ là một tiểu cô nương, cho dù có cái gì không đúng, các ngươi đối đãi nàng ta như vậy, cũng rất quá đáng."


"Quá đáng?" Đại hán đột nhiên điên cuồng cười lên: "Nó trộm thức ăn của bọn ta thì không quá đáng? Ở đây có thể ăn no là một chuyện không hề dễ dàng, nó lại dám trộm đồ thì bọn ta phải làm sao? Các ngươi ăn ngon uống tốt, không cần vì chuyện đó lo lắng rầu rĩ, nhưng bọn ta không giống nhau."


Liên Mặc nhíu mày, lấy ra một viên linh thạch ném qua.


"Nhiêu đó đủ chưa?"


Đại hán tiếp được linh thạch, trong mắt phát ra ánh sáng, mà những người xung quanh nhìn thấy linh thạch cũng lộ ra tham lam.


Đại hán xác định linh thạch là hàng thật, hùng hùng hổ hổ rời đi.


Liên Mặc không màng nữ nhân trên mặt đất dơ loạn, trực tiếp tiến lên đỡ nàng ta lên, lấy ra đan dược cho nàng ta nuốt xuống.


Vu Hoan khoanh tay trước ngực, khá ngoài ý muốn không có rời đi.


Liên Mặc bế nữ nhân đó lên: "Vu Hoan cô nương, đi thôi."


Vu Hoan liếc mắt nhìn nữ nhân đó một cái, không nhúc nhích.


Liên Mặc kỳ quái, sao lại không đi rồi?


Vu Hoan hất hất cằm: "Nàng ta là ai?"


Đừng tưởng rằng Liên Mặc nhìn qua ôn nhuận như ngọc, bộ dáng đối với ai cũng là gương mặt tươi cười đón chào, nhưng hắn không hề có lòng tốt như vậy.


"Bích Vân, thị nữ của Mạc Xu." Liên Mặc nói đơn giản thân phận của nữ nhân đó.


Vu Hoan hiểu rõ gật đầu.


Mạc Xu...


Con gái của Mạc Nguyên.


Nàng từng gặp qua hai lần, chỉ là...


Sao thị nữ của Mạc Xu ở đây?


Vu Hoan tìm một cái viện không ai ở, nói bản thân muốn nghỉ ngơi.


Liên Mặc nhìn Vu Hoan liếc mắt một cái, trong mắt có sắc màu ấm di động.


Bích Vân không bao lâu liền tỉnh lại, nhìn thấy Liên Mặc, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó giống như nhìn thấy cứu tinh.


"Điện chủ, xin ngài cứu tiểu thư." Bích Vân quỳ trên mặt đất, hành lễ dập đầu.


Liên Mặc duỗi tay ngăn Bích Vân lại, nhẹ giọng hỏi: "Muội ấy ở đâu?"


"Ở trên tay Hồng Ba Tử, điện chủ, ngài nhất định phải cứu tiểu thư." Bích Vân khóc vô cùng đau lòng.


"Từ từ nói, sao các ngươi lại đến đây?" Liên Mặc đưa nước cho Bích Vân.


Bích Vân nức nở vài tiếng, bắt đầu từ chuyện bọn họ rời khỏi Định Nam Thành.


Sau khi Mạc Xu gặp Liên Thanh, thật sự rời khỏi Định Nam Thành. Mạc Xu không biết bản thân muốn đi đâu, nên cứ tùy tiện mà đi. Nhưng trên đường gặp phải bọn cướp, toàn bộ tiền tài trên người bọn họ đều bị cướp hết.


Sau lại gặp phải đám đăng đồ lãng tử muốn đùa bỡn bọn họ thì được một người nam nhân cứu.


Nam nhân kia cho bọn họ ăn thức ăn, chờ bọn họ tỉnh lại liền phát hiện đã đến một nói hoàn toàn xa lạ.


Mà nơi đó còn có không ít nữ nhân, đều là bị nam nhân kia lừa tới.


Bích Vân nói đến phía sau, sắc mặt Vu Hoan liền có chút khó coi.


Ngày đó bên trong đám người đó có Mạc Xu?


Vậy tại sao nàng ta không kêu mình cứu nàng ta?


Bọn họ bị bán vào hoa lâu kia, nhận hết tra tấn, sau đó gặp phải bọn Phó Khải Minh, chạy thoát ra ngoài.


Đương nhiên, Bích Vân không biết tên Phó Khải Minh, cũng không quen biết Vu Hoan, đương nhiên không nhắc tới.


Sau khi bọn họ chạy trốn, vốn dĩ bọn họ muốn đi Thành Nam, nhưng bọn họ ở nơi phương xa đất lạ, không dám tùy tiện xin cầu cứu nữa, chó ngáp phải ruồi đi đến Thành Bắc.


Những thiếu nữ kia tách khỏi bọn họ, Bích Vân cùng Mạc Xu ở trong Thành Bắc nấp một ngày, nhưng bọn họ rất đói bụng, nên Bích Vân mới ra ngoài tìm đồ ăn cho Mạc Xu, sau khi về lại không thấy tăm hơi Mạc Xu đâu.


Nghe người xung quanh nói, Bích Vân mới biết được, Mạc Xu bị Hồng Ba Tử nổi danh ác bá nhất Thành Bắc cướp đi rồi.


Bích Vân hỏi thăm hồi lâu mới biết được Hồng Ba Tử ở hoạt động ở đâu, muốn một mình đi cứu Mạc Xu.


Nhưng Bích Vân thật sự đói bụng đến lả người.


Cho nên mới có một màn vừa rồi kia.


"Điện chủ, bản tính của tiểu thư không xấu, tiểu thư đối xử rất tốt với bọn thuộc hạ, cầu xin ngài nhất định phải cứu tiểu thư." Bích Vân khóc không thành tiếng, nàng ta có thể vì Mạc Xu rời khỏi điện Vị Ương còn đi theo, đủ để có thể thấy được nàng ta thật tình coi Mạc Xu là tiểu thư.


Liên Mặc hơi hơi gật đầu: "Ta biết, Tiểu Xu chỉ là bị chiều hư, ta sẽ đi cứu muội ấy, ngươi dưỡng thương trước đi."


Liên Mặc trấn an Bích Vân xong đi đến bên cạnh Vu Hoan, nhẹ giọng hỏi: "Vu Hoan cô nương tới Thành Bắc muốn làm cái gì?"


"Trốn tránh bọn họ đuổi giết." Vu Hoan nói như lẽ đương nhiên.


Khóe miệng Liên Mặc giật một cái, nàng có khi nào sợ hãi?


"Thủ hạ của Hồng Ba Tử kia chắc là có không ít người phải không?" Vu Hoan đột nhiên hỏi một câu.


Liên Mặc là người thông minh, một câu liền hiểu.


"Thế cục Thành Bắc có chút phức tạp, có muốn để người điện Vị Ương thám thính một chút không?"


"Cho nên nói, cùng làm việc với các người đúng là phiền phức." Vu Hoan bĩu môi: "Ai không phục thì cứ giết là được, xem hắn có phục hay không."