(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 239: Long Cung




Eidt: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Vu Hoan: "..." Nghe không hiểu!


Thú nhỏ lại 'chi chi' hai tiếng, thất vọng thu hồi móng vuốt, nhảy trở về trong ngực Vu Hoan, dùng đầu nhỏ cọ cọ mu bàn tay nàng, bò vào trong áo Vu Hoan, tiếp tục ngủ.


Vu Hoan: "..." Ngủ no rồi ra ngoài đi dạo sao?


Hơi thở của Tiểu Bạch Long càng ngày càng yếu, sừng rồng ở trên đầu nó lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu thoái hóa.


"Ngươi không phải là muốn chết chứ?" Vu Hoan sờ sờ đầu rồng, vẻ mặt tiếc hận.


Tiểu Bạch Long hừ một tiếng, lại liên lụy vết thương trên bụng, đau đớn lan tràn đến trong mắt.


Vu Hoan sợ mùi máu tươi ảnh hưởng đến mình, rất có lòng tốt kéo nó vào trong hồ nước, thân rồng ngâm trong hồ nước, máu tươi lập tức nhiễm đỏ cả hồ nước.


Tiểu Bạch Long: "..." Muốn mất máu mà chết!


Khi Kim Bát cùng Bạc Cừ đuổi tới, nhìn thấy Tiểu Bạch Long đang ngất xỉu cùng với Vu Hoan đang cầm Thiên Khuyết Kiếm ở trên người Tiểu Bạch Long khoa tay múa chân, cùng với hồ nước đỏ thẫm đảm đương bối cảnh bên cạnh.


Kim Bát dám cam đoan, tiểu nha đầu này tuyệt đối là suy nghĩ chém thế nào mới được!


"Tiểu nha đầu, thu kiếm của ngươi lại." Kim Bát hét lớn một tiếng, trực tiếp nhảy đến trước mặt Tiểu Bạch Long, chắn giữa hai người.


Bạc Cừ cũng theo sát tới, kéo Tiểu Bạch Long từ trong nước ra, thấy miệng vết thương đều đã có nếp uốn không bình thường, lập tức có chút run rẩy, Tiểu Bạch là bị ngâm bao lâu rồi?


"Sao các ngươi lại tới nữa." Vu Hoan thu hồi Thiên Khuyết Kiếm, vẻ mặt ghét bỏ.


Kim Bát giận, ở đây là địa bàn của bọn họ, sao không thể tới!


"Lão Kim, Tiểu Bạch bị thương rất nặng, long tinh cũng bị lấy đi rồi." Bạc Cừ kịp thời lên tiếng, Kim Bát trừng mắt nhìn Vu Hoan liếc một cái, xoay người ngồi xổm trước mặt Tiểu Bạch Long.


Ở trên đầu Tiểu Bạch Long nhìn nhìn: "Xác thật bị lấy đi rồi..."


Vu Hoan híp con ngươi, nhìn Tiểu Bạch Long không có ý thức, khó trách thú nhỏ không có động thủ.


Nhưng mà lúc trước nàng cũng không có cảm giác được...


Đúng rồi, ở đây là Long Trủng, nàng không quen thuộc long hồn, lại là ở dưới nước, nàng không phát hiện cũng rất bình thường.


Chỉ là hồ nước này...


Đi thông nơi nào?


"Lão Kim, làm sao bây giờ? Bọn người Hắc Mộc lấy long tinh về rồi, nhất định là có âm mưu gì đó, hơn nữa Loan Minh chúng ta cũng không tìm được..." Bạc Cừ có chút lo lắng nhìn Tiểu Bạch Long.


Kim Bát trầm ngâm một lát: "Chữa thương cho Bạch Long trước đã."


Bạc Cừ gật gật đầu, bàn tay để lên miệng vết thương của Tiểu Bạch Long.


Kim Bát đứng dậy, đi đến bên cạnh Vu Hoan, thấy nàng nhìn chăm chú hồ nước, trực tiếp lên tiếng: "Đừng nhìn nữa, hồ nước này thông đến Long Cung."


"Long Cung?" Hắc Mộc cũng từng nhắc tới, nói là muốn đưa Loan Minh đưa đến Long Cung.


Nói vậy hẳn là một nơi rất quan trọng trong Long Trủng, vì sao sẽ có hồ nước thông đến nơi đó?


"Tiểu nha đầu, khi nào thì ngươi đã ở đây? Có phát hiện cái gì không?" Kim Bát không phải không hoài nghi Vu Hoan, nhưng biểu hiện của nha đầu này quá mức trấn định, hơn nữa cũng không có lý do gì làm như vậy.


"Sau khi tách khỏi các ngươi..." Vu Hoan lẩm bẩm một tiếng, chợt phản ứng lại, ngạo kiều quay đầu đi: "Tại sao ta phải nói cho ngươi."


Kim Bát: "..."


Từ trong miệng Vu Hoan hỏi không ra được cái gì, Kim Bát cũng không tự mình tìm ngược mình, mà là trở lại bên người Bạc Cừ.


Vu Hoan còn vòng quanh hồ nước dạo qua một vòng, khi Kim Bát cùng Bạc Cừ thương lượng đưa Tiểu Bạch Long đi, Vu Hoan liền chui vào trong hồ nước, thân hình nhoáng lên, liền biến mất trước mặt bọn họ.


Sau một lúc lâu Bạc Cừ mới lấy lại giọng nói: "Lão Kim, nàng ta..." Liền như vậy đi xuống?


"Tùy nó." Kim Bát hừ hừ: "Dù sao ta thấy nha đầu kia cũng không phải dễ ở chung, Hắc Mộc cũng không chiếm được chỗ tốt từ trên người nó, chúng ta chỉ cần không đắc tội nó là được rồi."


___


Vu Hoan xuống hồ nước, thân thể bắt đầu chìm xuống, nhưng chẳng mấy chốc nàng phát hiện có gì đó không ổn. Thân thể bắt đầu nổi lên một cách vững vàng, căn bản không cần nàng di chuyển.


Khi nàng bị động trồi lên khỏi mặt nước, lập tức trợn tròn mắt.


Cảnh sắc trước mặt làm gì còn có cái gì đất đá vàng khô hoang vu nữa.


Sương mù lượn lờ, cây cột hoàng kim, mái ngói lưu ly, dưới đất lát bạch ngọc, nơi xa non xanh nước biếc, thoáng như một vùng đất thần tiên.


Vu Hoan từ trong nước bò ra tới, ở đây như là một cái đình, được xây ở chỗ rất cao với tầm nhìn không bị cản trở.


Dùng linh lực hong khô y phục, Vu Hoan mới đi đến bên rìa của đình, vách núi thẳng tắp ở mọi phía, căn bản không có đường đi xuống.


Rồng đều bay, có đường mới là kỳ quái.


Vu Hoan đỡ trán, suy xét mình từ đây nhảy xuống, tỷ lệ bị ngã chết là bao lớn.


"Tỷ tỷ..." Âm thanh nhỏ bé yếu ớt từ phía sau Vu Hoan truyền đến.


Vu Hoan quay đầu, bên cạnh cây cột hoàng kim to lớn lộ ra một cái đầu nho nhỏ, nhút nhát sợ sệt nhìn nàng.


Vu Hoan chớp chớp mắt, dùng ngón trỏ chỉ vào bản thân: "Ngươi gọi ta?"


Từ phía sau cột hoàng kim đi ra một tiểu cô nương, nhìn qua chỉ có bảy tám tuổi, ăn mặc một thân váy màu hồng phấn, bên trong đôi mắt ướt dầm dề đều là nhút nhát sợ sệt.


"Tỷ tỷ là từ đâu tới? Muội chưa từng nhìn thấy tỷ."


Vu Hoan không có trả lời tiểu cô nương mà hỏi: "Ở đây là đâu?"


Tiểu cô nương nghiêng đầu: "Ở đây là Long Cung ạ."


Long Cung?


Khóe miệng Vu Hoan giật giật, thật đúng là ngoài dự đoán mà!


Nàng còn tưởng rằng Long Cung sẽ là một cung điện gì đó, thì ra mẹ nó Long Cung là cái dạng này?


"Vậy ngươi cũng là rồng?" Vu Hoan nhướng mày, Tiểu Long Nhân như vậy, lúc chết thì mới có bao lớn?


Tiểu cô nương nghiêng nghiêng đầy đầu, lại xe dịch về hướng Vu Hoan: "Tỷ tỷ, tỷ từ đâu tới đây?"


"Ta à, từ một nơi rất xa." Vu Hoan hơi hơi híp mắt lại.


Tiểu cô nương tựa như bị lời nói của Vu Hoan hấp dẫn, tiếp tục dịch về phía nàng: "Ở một nơi rất xa là ở đâu? Tỷ tỷ có thể dẫn muội đi không?"


Vu Hoan cười cười với tiểu cô nương, thân mình đột nhiên một ngã ra sau, hướng tới phía sau mà bay xuống.


Sắc mặt tiểu cô nương đột nhiên biến đổi, có chút vặn vẹo, một tiếng rồng ngâm, Hắc Long chợt xuất hiện, từ trong đình bay lên, ở không trung xoay quanh một vòng, hướng tới Vu Hoan đuổi theo.


Vu Hoan dùng Thiên Khuyết Kiếm làm giảm tốc độ, rất nhanh liền rơi xuống mặt đất, mặt đất là rừng cây rậm rạp, Hắc Long từ trên tán cây lao xuống, làm không ít lá cây rơi xuống đầy người Vu Hoan.


Vu Hoan ngẩng đầu nhìn thoáng qua, từ khe hở trên tán cây có thể nhìn thấy Hắc Long bay lượn ở phía trên.


Vu Hoan cong cong khóe miệng, chạy vào chỗ sâu trong rừng cây.


Nàng không phải tiểu nha đầu chưa hiểu chuyện, chỉ có chút kỹ xảo còn muốn lừa nàng.


Vừa rồi Hắc Long biến thành cái tiểu cô nương kia, tuy rằng biểu hiện không có gì bàn cãi, nhưng mà nó không nên tới gần nàng.


Một đứa bé thật sự sợ hãi người xa lạ, sẽ không chủ động tiếp cận người xa lạ.


Hắc Long vẫn luôn đi theo nàng, nhưng mà cánh rừng này đối với thân rồng to lớn mà nói quá mức hẹp hòi, mà những cây cổ thụ cũng không giống như là có thể dễ dàng bẻ gãy, cho nên nó không dám xuống dưới.


Nhưng cũng không dám biến thành hình người, bởi vì một khi nó xuống dưới, Vu Hoan là có thể nhanh chóng ném rớt nó.


Vu Hoan đoán nó là đang đợi đồng đội, cho nên tốc độ càng nhanh hơn nữa, chuyên chọn rậm rạp, cơ bản nhìn không ra nàng đang ở đâu.


Cuối cùng ở sau nửa canh giờ thành công ném xuống con Hắc Long kia.


Nhưng mà, Vu Hoan cũng phát hiện một vấn đề đau đầu.


Đờ mờ, hiện tại đang ở đâu?