(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 237: Chết như thế nào tương đối đẹp




Eidt: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Kim Bát sửng sốt, sau đó giận dữ, tự mình tiến lên lấy ra một dây thừng màu vàng: "Tiểu nha đầu ngươi, còn tuổi nhỏ mà dám ăn nói như vậy, nghĩ ta còn trị không được ngươi sao!"


Dây thừng vừa tiếp xúc lên người Vu Hoan, trực tiếp liền trói Vu Hoan lại rất rắn chắc, Vu Hoan giãy giụa vài cái, cũng không thể tránh thoát, sắc mặt từ xanh biến thành đen.


"Tiểu nha đầu ngươi đừng uổng phí sức lực nữa." Kim Bát xách Vu Hoan đến mặt đất, có chút đắc ý nói: "Đây là khóa Long Thằng, được thiết kế đặc biệt dùng để trói rồng, ngay cả rồng còn tránh thoát không được, càng đừng nói con người là ngươi."


Vu Hoan: "..." Bị hạ độc, lại bị trói, thật là mẹ nó làm tốt lắm!


"Tiểu cô nương ngươi đừng nóng giận, Lão Kim chỉ là bị chọc tức thôi, nếu vừa rồi ngươi chịu hợp tác, cũng không đến mức chịu tội thế này."


"Bị chọc tức, ta còn bị chọc tức hơn đây này!" Vu Hoan nổi giận đùng đùng rống hai người bọn họ.


Nàng liền biết bọn rồng này không có ai có lòng tốt, quả nhiên vừa rồi không nên chạy, nên chém chết bọn họ!


"Làm sao mà ngươi có thể lớn lên được với cái tính khí lớn thế này hay vậy." Kim Bát trừng lớn mắt: "Với cái tính tình này, đã đắc tội bao nhiêu người?"


Vu Hoan bình phục sự tức giận trong lòng, cười nhạo một tiếng: "Khiến ngươi thất vọng, ta sống rất tốt, người mà ta đắc tội không nhiều lắm, chắc là toàn bộ đại lục đi!"


Kim Bát: "..." Trong Long Tộc còn chưa có từng thấy ai kiêu ngạo như vậy.


Bạc Cừ nhanh chóng lôi kéo Kim Bát sang bên cạnh, thì thầm vài câu, Kim Bát tức giận liền chậm rãi lui lui đi xuống.


"Tiểu nha đầu, ngươi bị Hắc Mộc bắt lấy, hắn có phải đã nói gì đó với ngươi rồi không?"


Vu Hoan quét hắn liếc mắt một cái: "Nói rồi á."


"Nói gì đó?" Kim Bát lập tức liền lên tinh thần.


Vu Hoan nhếch miệng, tươi cười có chút âm trầm: "Ngươi thả ta ra trước, ta sẽ nói cho ngươi."


"Ta thả ngươi ra, ngươi còn không chạy sao, không thả!" Kim Bát như một đứa bé giận dỗi, râu bị thổi bay giơ lên thật cao.


Vu Hoan nhún nhún vai: "Ta đây cũng không nhớ rõ hắn nói gì với ta."


Kim Bát: "..."


Thảo luận với Bạc Cừ hồi lâu, Kim Bát mới không tình nguyện nói: "Thả ngươi cũng có thể, nhưng ngươi phải nghe ta nói xong mới được đi."


Con ngươi Vu Hoan xoay chuyển, gật gật đầu: "Có thể."


Tay Kim Bát vừa động, dây thừng liền về tới trong tay hắn, Vu Hoan xoa cánh tay bị trói đến có chút khó chịu: "Nói ngắn gọn, ta rất bận."


Kim Bát: "..." Thật muốn giết chết nha đầu chết tiệt này!


Bạc Cừ nhìn bộ dáng Kim Bát nghiến răng nghiến lợi, sợ hắn nhào lên giết chết Vu Hoan, nhanh chóng lên tiếng hỏi: "Tiểu cô nương, Loan Minh còn ở bên cạnh ngươi không?"


"Không ở." Vu Hoan buông tay áo, sắc mặt có chút khó coi, đã bị trói đỏ hết lên rồi.


Kim Bát trực tiếp nhảy dựng lên: "Sao ngươi có thể giao Loan Minh cho hắn? Xong rồi xong rồi, lần này là thật sự xong rồi."


Vu Hoan mắt trợn trắng, không kiên nhẫn nói: "Nói trọng điểm!"


Bạc Cừ hít sâu một hơi, đem tiền căn hậu quả nói một lần.


Lời hắn nói cùng lời Hắc Mộc nói cơ hồ không khác nhau, chẳng qua là nhân vật bị đổi chỗ.


Hắc Mộc là người muốn đi ra ngoài, mà Kim Bát bên này là bên phản đối.


Khóe miệng Vu Hoan giật giật vài cái, càng không phân biệt được rốt cuộc lời ai nói mới chính là thật sự.


"Tiểu nha đầu, ta biết ngươi không tin, nhưng mà ta hy vọng ngươi có thể xem trọng Đàn Phượng Minh, chỉ cần không cho Hắc Mộc, bọn ta còn có một con đường hy vọng." Kim Bát đột nhiên trở nên nghiêm túc.


Vu Hoan tiếp tục trợn trắng mắt, đương nhiên nàng sẽ không đưa Đàn Phượng Minh cho người khác.


"Còn con Tiểu Bạch Long kia thì sao? Chẳng lẽ giống như lời Hắc Mộc nói?"


Kim Bát thở dài, đáy mắt có chút hối hận: "Đó là nghiệp chướng của bọn ta, không nghĩ tới lại bị Hắc Mộc lợi dụng."


Long Tộc thế hệ trước của bọn họ, đã từng xác thật sinh ra không cam lòng cùng oán hận, nhưng mà bọn họ kịp thời tỉnh ngộ, tập trung oán khí ở bên nhau, hóa thành con Bạch Long kia.


Vu Hoan trầm mặc một lát, giương mắt nhìn về phía Kim Bát, Kim Bát cho rằng Vu Hoan muốn nói lòng đầy căm phẫn gì đó, ai ngờ nàng chỉ là nhàn nhạt nói: "Nói xong, ta có thể đi rồi sao?"


Đó đều là ân oán bên trong Long Tộc bọn họ, tự bọn họ đi giải quyết.


Nếu là đi ra ngoài, cũng như theo lời nàng nói, nàng không phải Đấng cứu thế, bên ngoài có rất nhiều Đấng cứu thế.


Thiên Đạo sẽ không cho phép thế giới này bị hủy diệt, cho nên nhất định sẽ xuất hiện Đấng cứu thế.


Nàng hà tất đi làm loại chuyện tốn công vô ích này.


"Ngươi..." Kim Bát không dự đoán được Vu Hoan sẽ có phản ứng như vậy, có chút không biết làm sao.


"Tiểu cô nương, ngươi thật sự không suy xét một chút sao?" Tiếng nói trầm thấp của Bạc Cừ dừng ở bên tai Vu Hoan.


Vu Hoan nghiêng đầu, cười như không cười: "Suy xét cái gì? Suy xét chết như thế nào tương đối đẹp sao?"


Kim Bát cùng Bạc Cừ không lay chuyển được Vu Hoan, hơn nữa bọn họ lại lo lắng Loan Minh bị Hắc Mộc làm gì đó, cho nên cũng không ngăn cản Vu Hoan nữa.


___


Sau khi Vu Hoan tách ra với bọn Kim Bát, liền tìm cái hồ nước kia đi đến.


Hồ nước vẫn giống với lần trước, chỉ là trên bờ có chút ướt, như là có thứ gì đó đã từng ở đây giãy giụa.


Vu Hoan dạo qua một vòng quanh hồ nước, hồ nước này nhìn qua cũng không lớn, nhưng mà lúc nàng đi xuống kia, không gian phía dưới rất lớn, con Tiểu Bạch Long kia so với những con rồng thành niên khác trong Long Tộc thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng so với Vu Hoan thì rất khổng lồ.


"Chi chi chi chi!"


Vu Hoan đột nhiên quay đầu, liền nhìn thấy thú nhỏ cả người ướt dầm dề, nằm trên một đống đá nhỏ vụn, vô cùng đáng thương nhìn nàng.


Vu Hoan bước nhanh đi qua ôm nó lên: "Ngươi đi xuống đó rồi sao? Tiểu Bạch Long đâu?"


"Chi chi chi chi!" Đầu thú nhỏ gật gà gật gù, lại dùng móng vuốt chỉ chỉ hồ nước.


Biểu đạt đơn giản như vậy Vu Hoan vẫn là có thể xem hiểu.


Nó đã xuống đó, Tiểu Bạch Long còn ở trong hồ nước.


Thế nhưng có thể khiến thú nhỏ thành bộ dáng chật chật như vậy...


Thú nhỏ ủy khuất ngao ô hai tiếng, bò đến trong ngực Vu Hoan, nằm bất động.


Vu Hoan không dám tùy tiện đi xuống, vòng quanh hồ nước dạo qua một vòng rồi lại một vòng.


Hồ nước vẫn luôn rất an tĩnh, giống như bên trong thứ gì cũng không có.


"Chẳng lẽ nó không thể rời khỏi nước?" Vu Hoan lầm bầm lầu bầu nói thầm, lần trước nàng ngã xuống, được Kim Bát vớt lên, con Tiểu Bạch Long kia cũng không có đuổi theo.


Nếu nó thật sự không thể rời khỏi nước, vậy nàng làm thế nào mới có thể dụ nó đi lên?


Bực bội xoa đầu lại xoay vài vòng, ở đây là Long Trủng, ngoại trừ nàng là vật sống, chắc không có vật nào còn sống nữa.


Vu Hoan cắn răng một cái, tim run lên.


Nàng đứng yên bên hồ nước, ở đầu ngón tay rạch ra một chút máu, máu tươi tích vào trong hồ nước an tĩnh, lập tức dung nhập vào trong nước.


Vu Hoan không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt nước, thời gian một giây một giây trôi qua, nhưng mặt nước đều không có phản ứng gì.


Chẳng lẽ nàng đã đoán sai?


Khi Vu Hoan chuẩn bị từ bỏ, mặt nước an tĩnh đột nhiên nổi lên bọt nước, cái đuôi màu trắng từ trong nước quét ra, bắn nước lên đầy đất.


Vu Hoan nhanh chóng lui một khoảng cách, tùy ý để máu tươi trên bàn tay nhỏ giọt trên đá vụn.


Tiểu Bạch Long ở trong hồ nước quay cuồng một vòng, đầu rồng ngẩng cao, từng tiếng rồng ngâm tham lam vang vọng trời đất.


Tiểu Bạch Long chỉ là nhìn chằm chằm Vu Hoan, thân mình không ngừng quay cuồng trong hồ nước, lại không hề có ý định muốn lên bờ.


Trong lòng Vu Hoan có kết luận, tiểu gia hỏa này quả thực không thể rời khỏi hồ nước.