Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Vu Hoan vừa đi, Đông Phương Minh có thể nhúc nhích, hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm Loan Minh.
"Đông Phương gia chủ, xin lỗi, ta cần Đông Phương Tú." Loan Minh được người che chở đứng ở phía sau.
"Loan Minh, sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy!" Đông Phương Minh gào thét nhào lên.
Nhưng mà trong điện không biết khi nào có một cổ hương khí quanh quẩn, Đông Phương Minh trừng lớn mắt, chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể bị ngăn chặn, hoàn toàn không có cách nào sử dụng.
"Loan Minh ngươi cũng dám..."
Loan Minh cho người bên cạnh một cái ánh mắt, lập tức có hai người túm Đông Phương Minh.
"Đưa Đông Phương gia chủ xuống dưới nghỉ ngơi, cho người thông báo với Đông Phương gia, nói Đông Phương gia chủ ở Phần Thiên Cung chăm sóc Đông Phương cô nương." Loan Minh phất tay, hai người kia lập tức đưa Đông Phương Minh xuống.
"Vực chủ, ngài nhất định phải làm vậy sao? Đông Phương cô nương là vô tội..." Phong Lang không biết đã đến bên cạnh Loan Minh khi nào, nhớ đến ánh mắt vừa rồi của Vu Hoan, trong lòng hắn liền có chút sợ hãi.
"Tu Trúc bên kia chuẩn bị xong rồi sao?"
Phong Lang nhanh chóng gật đầu: "Tu Trúc công tử bên kia đã chuẩn bị xong. Vực chủ... qua đêm nay, Đông Phương gia sẽ trở thành kẻ địch của chúng ta, Tu Trúc công tử cũng có khả năng sẽ xảy ra chuyện, xin vực chủ suy xét lại."
Trong mắt Loan Minh hiện lên hàn quang, nhấp môi không nói.
___
Bóng đêm lạnh lẽo, ánh trăng sáng tỏ làm cả đại lục đều nhiễm một tầng sáng màu bạc, đêm nay ánh trăng đặc biệt tròn.
Vu Hoan ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tản mạn đi theo sau Phong Lang.
"Vu Hoan cô nương... hy vọng người đừng nhúng tay vào chuyện khác." Tốc độ của Phong Lang chậm lại, cùng bước ngang hàng với Vu Hoan.
"Ngươi muốn nói gì?" Vu Hoan bày ra vẻ mặt vô tội, dường như không hiểu Phong Lang đang nói gì.
"Vu Hoan cô nương, ta tin người hiểu."
Vu Hoan lắc đầu một cái, cho Phong Lang một nụ cười sáng lạn: "Xem tâm trạng."
Trong lòng Phong Lang lại ngưng trọng thêm vài tầng, chuyện đêm nay, chỉ sợ không dễ dàng tiến hành được.
Phong Lang đưa Vu Hoan vào nơi gọi là điện Mai Lâm, ở giữa Mai Lâm có một tòa đại điện, trong điện có ánh sáng sáng ngời, có bóng người đong đưa.
Vu Hoan bước vào đại điện liền cảm giác được âm khí nồng nặc, mặc dù nơi này sáng ngời, ánh sáng ấm áp cũng xua tan không được. Ở giữa có một cái bục cao bằng nửa người, trên đó có người đang bày biện linh thạch.
Phía dưới cái bục có một nam nhân đang ngồi, trên mặt đeo màn che. Vu Hoan thấy không rõ mặt hắn, nhưng mà trên người hắn Vu Hoan cảm nhận được một hơi thở quen thuộc.
Quỷ tu sao...
"Tu Trúc công tử, Vu Hoan cô nương đến rồi." Phong Lang nhanh hơn một bước đi đến bên cạnh nam nhân, thấp giọng nói một câu.
Nam nhân quay đầu nhìn qua, màn lụa chặn lai thần sắc của hắn.
"Tu Trúc... hừ, là ngươi à!" Vu Hoan hừ nhẹ một tiếng, ngữ khí có chút khinh thường.
"Vu Hoan cô nương biết ta sao?" Giọng nói của Tu Trúc cũng không có gì đặc biệt, nhưng mà nghe vào tai, rất là thoải mái.
"Không quen biết, nghe qua mà thôi." Vu Hoan chậm rãi tiến lên: "Quỷ tu một lần tàn sát toàn bộ khu vực, chưa từng nghe qua chẳng phải kiến thức ra rất hạn hẹp sao."
"Đó đều là những chuyện thời niên thiếu không hiểu chuyện, hiện giờ nghĩ đến cũng hối hận." Những chuyện đó, tựa hồ đã thật lâu thật xa.
Vu Hoan đánh giá xung quanh, tùy ý đáp: "Đúng vậy, thời thiếu niên không hiểu chuyện, cho nên ngươi bị trời phạt. Hiện giờ ngươi lại muốn vận dụng cấm thuật, là ngại trời phạt còn chưa đủ nặng?"
Tu Trúc rũ mắt nhìn chân của mình, hậu quả của chuyện kia chính là hắn không thể nào đứng lên được nữa.
Đối với một người tới nói, trừng phạt như vậy xác thật không nặng, nhưng mà... hắn trả giá đâu chỉ là vậy, thứ hắn đã mất nhiều hơn những gì hắn nhận được.
"Xem ra Vu Hoan cô nương biết không ít."
"Không nhiều lắm, cũng xem như là bảy bảy tám tám đi." Vu Hoan dạo một vòng quanh điện: "Cái kia không phải đặt nơi đó, đúng chính là ngươi, đặt ở bên cạnh đi."
Tu Trúc nhìn Vu Hoan chỉ huy người bày biện linh thạch, khi hắn nghe nói người đến chỉ hắn cấm thuật chính là một tiểu cô nương, trong lòng hắn cũng thật mâu thuẫn.
Nhưng mà những gì mà nàng chỉ ra, xác thật là hắn không chú ý đến. Ngưng Hồn Chi Thuật dù sao cũng là cấm thuật, những thứ ghi chép lại đều không hoàn hảo, hắn đã mất một thời gian dài để nghiên cứu nó từ một vài cuốn sách khác nhau.
"Đã nói ngươi không phải đặt như vậy, ngươi ngốc hả!" Vu Hoan tát một phát lên đầu người nọ: "Ở đây là hình thoi, ngươi xem ngươi đặt chính là cái gì? Bằng chỉ số thông minh này của ngươi, cũng dám tới bày trận pháp này..."
Giọng nói của Vu Hoan đột nhiên nhỏ xuống, người nọ bị mắng đến không dám ngẩng đầu, lúc này mới dám thật cẩn thận ngẩng cao đầu, lại thấy nàng nhìn cửa, cũng nhìn qua theo.
Đông Phương Tú ôm một đàn cổ đi đến, thần sắc rất bình tĩnh, chỉ là tia đau thương trong mắt không thể nào che dấu được.
Ánh mắt Vu Hoan u ám nhìn chằm chằm đàn cổ trong tay Đông Phương Tú, Đàn Phượng Minh...
"Tiểu Tú..." Tu Trúc gọi một tiếng, muốn đi lên nhưng cuối cùng lại từ bỏ.
Đông Phương Tú giống như không thấy được những người này, lập tức đi lên bục cao, ngồi ở giữa, đặt Đàn Phượng Minh lên đùi.
Loan Minh là người cuối cùng đến, hắn vừa xuất hiện, tia đau thương trong mắt Đông Phương Tú càng thêm nặng.
Phía sau hắn có một nữ tử được một nha hoàn đỡ, thần sắc có chút dại ra, bộ dáng phát bệnh nguy kịch.
Hắn nhìn Đông Phương Tú trên đài cao, xoay người ôm nữ tử kia lên, người trong đại điện bắt đầu lui ra ngoài, thẳng đến khi Phong Lang từ bên ngoài đóng cửa lại.
Loan Minh ôm nữ tử kia đi từng bước lên bục cao, đặt nàng đến trước mặt Đông Phương Tú.
Ngưng hồn vì nàng ta?
"A Minh..." Khi Loan Minh đứng dậy, nữ tử đột nhiên kéo tay Loan Minh lại, giọng nói mềm nhẹ, tràn ngập kinh hoảng.
"Đừng sợ, một lát là xong rồi, ta ở bên dưới." Loan Minh nhẹ giọng an ủi.
Đông Phương Tú phía sau lưng hắn, thân hình căng thẳng, cắn chặt cánh môi mới không để nước mắt rơi xuống.
Vu Hoan đặt một viên linh thạch cuối cùng xuống, nhảy lên đài, ngồi xổm trước mặt Đông Phương Tú.
"Tự ngươi tới?" Giọng nói của Vu Hoan như ánh nắng mặt trời lôi kéo Đông Phương Tú từ hầm băng ra ngoài.
Đông Phương Tú đối diện với con ngươi có chút lạnh của Vu Hoan, khẽ gật đầu.
Yêu cầu của hắn, ước chừng là nàng không có cách nào từ chối cả!
Vu Hoan duỗi tay sờ sờ Đàn Phượng Minh: "Đây là một cây đàn tốt, đáng tiếc ngươi khống chế nó không được, ngươi sẽ vì nó mà bồi thường cả tính mạng. Dù thế, ngươi vẫn quyết định làm thế sao? Để người nhà ngươi vì ngươi khổ sở, vì ngươi đau lòng? Chỉ cần hiện tại ngươi đổi ý, ta có thể lập tức đưa ngươi đi."
Đông Phương Tú sửng sốt.
"Ngươi không muốn biết điều ngươi muốn biết sao?" Giọng nói của Loan Minh từ bên cạnh vang lên.
Vu Hoan nghiêng đầu: "Loan Minh, chuyện ta muốn biết, chắc chắn có cách để biết, ngươi đừng lấy chuyện này ra uy hiếp ta. Ngươi cho rằng lợi thế trên tay ngươi rất lớn sao? Ta muốn để Ngưng Hồn Chi Thuật thất bại, là chuyện rất dễ dàng!" Cho rằng ta để ngươi uy hiếp ta như vậy sao?
"Ngươi dám!"
"Có cái gì mà ta không dám, chẳng lẽ ngươi là ngày đầu tiên quen biết ta sao? Chuyện tàn nhẫn hơn ta còn làm, huống chi mấy chuyện nhỏ nhoi thế này!" Ánh mắt Vu Hoan lạnh lẽo, ngữ điệu cũng dâng lên một tầng lạnh lẽo.
"Vu Hoan..." Đông Phương Tú giữ chặt Vu Hoan, thấp thấp nói: "Chuyện này là do ta tự nguyện, cảm ơn ngươi."
Vu Hoan vỗ vỗ bả vai Đông Phương Tú, không nói gì cả, trực tiếp nhảy xuống bục, đứng ở phía sau lưng Tu Trúc.