(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 217: Hoàn toàn là vì hợp với tình hình




Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


"Ngươi không giết ta, vậy ta có thể đi chưa!" Ta rất bận đó! Làm gì có thời gian ở đây chơi trò uy hiếp bắt cóc gì đó với ngươi chứ!


"Không được!" Liên Thanh lại lên tiếng lần nữa, ngữ khí còn kiên định hơn vừa rồi: "Ngươi phải giúp ta!"


Vu Hoan: "..." Sao có loại cảm giác gặp được con hàng ngu xuẩn rồi!


Liên Thanh cũng không biết tại sao hắn lại nói ra những lời đó, nhưng mà lời nói đã nói ra khỏi miệng, hắn cũng không thu lại được.


Nha đầu này nếu có thể nháo Định Nam Thành đến mưa mưa gió gió, còn có thể hủy hoại Vị Ương Các, tin tưởng nàng cũng có bản lĩnh.


"Được thôi, ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì? Giết người? Phóng hỏa? Nhưng mà có một chút, ta rất đắc, ngươi xác định đến mời ta giúp sao?" Vu Hoan khoanh tay, vô cùng lưu loát thốt ra.


Ấn đường Liên Thanh nhảy nhảy, phản ứng của nha đầu này, có chút không đúng!


"Ngươi muốn thù lao gì?" Hiện tại cái gì hắn cũng không có, có cũng chỉ có cái mạng này của hắn!


"Đó thì phải xem ngươi có lợi thế gì." Điện Vị Ương... không có thứ nàng muốn.


Nhưng mà, nếu Liên Thanh có thể khiến tâm trạng của nàng tốt, thì giúp hắn cũng không phải không thể, dù sao Định Nam Thành đều đã loạn một cục, lại loạn thêm một chút cũng không có gì.


Huống chi... người nam nhân Mạc Nguyên này, nàng cũng không thích hắn!


Liên Thanh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nghẹn đỏ mặt nói: "Chỉ cần ngươi giúp ta, ngươi muốn ta làm gì đều được." Vốn là muốn nói lấy thân báo đáp, nhưng mà lời nói đến bên miệng lại không thể nói ra lời.


"Ta muốn ngươi tới làm gì?" Vu Hoan hừ nhẹ, trước mắt khinh thường: "Nhưng mà, nếu ngươi đưa con hồ ly kia cho ta, thật ra cũng có thể tạm chấp nhận."


Liên Thanh trực tiếp ôm chặt Ly Cửu, thú nhỏ của nha đầu này rõ ràng là muốn ăn Ly Cửu, hắn điên rồi mới giao Ly Cửu cho nàng.


Vu Hoan nhún vai: "Nhìn đi, ta nói ra điều kiện ngươi lại không chấp nhận được, vậy đừng trách ta nha. Không chơi với ngươi nữa, ta phải đi về ngủ."


Vu Hoan đẩy Liên Thanh ra, theo sườn dốc đi lên.


Liên Thanh cắn răng một cái, cũng đi theo lên, trên người hắn có thương tích, đi lên lại liên lụy đến miệng vết thương, máu tươi không ngừng thấm ra bên ngoài.


Để lại một đường mùi máu tươi tanh tưởi.


Vu Hoan đi ở phía trước, mùi máu tươi đó rất nhạt, nhưng vẫn làm nàng cảm thấy khó chịu.


Có chút tức giận mở miệng: "Ngươi đi theo ta làm cái gì!"


"Dù sao ta cũng muốn chết, kéo ngươi chôn cùng cũng không tồi." Khi Liên Thanh nói câu này, trong lòng lại là không ngừng bồn chồn, lấy tình trạng hiện tại của hắn, Vu Hoan muốn giết hắn, lại là chuyện dễ như trở bàn tay.


Vu Hoan bị chọc tức cười cười: "Ta cũng không phải người thiện tâm gì đó, giết người mà nói còn đơn giản hơn ăn cơm, ngươi thật sự muốn đi theo ta?"


Đương nhiên Liên Thanh hiểu rõ điều đó, nhưng mà hiện tại hắn không có bất cứ đường lui gì.


"Mặc kệ thế nào, ta liền đi theo ngươi, chết cũng muốn chết ở trước mặt ngươi, làm cho ngươi ghê tởm cũng được." Tính tình của Liên Thanh biểu diễn ra ngoài, vốn chính là vô hại, lúc này cũng coi như đang biểu diễn đúng bản sắc của hắn.


"Ha hả..." Vu Hoan ngoài cười nhưng trong không cười phun ra hai tiếng, Thiên Khuyết Kiếm xoẹt một cái phóng đến cổ Liên Thanh: "Có thể chết trên Thiên Khuyết Kiếm, cũng coi như là phúc khí của ngươi."


"Thiên Khuyết Kiếm?" Tên này rất quen thuộc, giống như nghe qua ở đâu đó rồi.


Ngay khi Vu Hoan chuẩn bị xuống tay, bên cạnh đột nhiên xuât hiện mấy bóng đen, ngay cả lời dạo đầu cũng không có, bay thẳng đến hai người liền tấn công.


"Đệch mợ!" Đậu má không thấy ta chuẩn bị giết hắn sao? Còn xông lên, có mắt nhìn không vậy!


Vu Hoan thu hồi Thiên Khuyết Kiếm, chém về bên cạnh, kiếm khí như pháo hoa ở trong không khí lóe lên.


Chóp mũi phiêu lãng mùi máu tươi, con ngươi Vu Hoan trở nên tàn nhẫn, sương mù màu đen từ chỗ sâu trong lòng nảy lên.


[Giết, giết hết những loài người ngu xuẩn đó!]


[Giết sạch bọn chúng!]


Giọng nói mơ hồ kia trở nên rõ ràng vài phần, lí trí của Vu Hoan vẫn còn một chút nhưng bị giọng nói này mê hoặc trực tiếp bị sương đen bao phủ.


"Ngươi điên rồi sao!" Giọng nói thanh lãnh từ chỗ sâu trong đầu Vu Hoan quát lớn, thân thể được hơi thở mát lạnh bao bọc lấy.


Sương đen có chút không cam lòng, không ngừng tràn ra ngoài.


Dung Chiêu ôm Vu Hoan, nhìn thấy đôi mắt Vu Hoan sắp bị sương đen chiếm cứ kia, trong lòng ẩn ẩn có chút đau đớn.


"Vu Hoan?" Dung Chiêu cau mày gọi một tiếng, nhưng mà Vu Hoan không có phản ứng như cũ.


Hắn không khỏi có chút gấp, tình huống như thế là lần đầu tiên phát sinh, trước kia, chỉ cần hắn tiếp xúc đến Vu Hoan, nàng liền tỉnh táo lại.


Ánh mắt Dung Chiêu sâu thẳm rất nhiều, đột nhiên khom lưng, phủ lên môi Vu Hoan, hơi thở lạnh lẽo từ trong miệng hắn truyền vào cơ thể Vu Hoan.


Cánh môi mềm mại, làm thân hình Dung Chiêu có chút cứng đờ, đây là lần thứ hai hắn chạm vào môi Vu Hoan, cái loại cảm giác này lại xuất hiện một lần nữa.


Lần này so với lần trước còn rõ ràng hơn nhiều.


Dung Chiêu trừng lớn mắt, trong mắt đều là chi sắc mê mang, đây là cảm giác gì?


Sương đen trong mắt Vu Hoan chậm rai rút đi, lý trí trở lại trong đầu Vu Hoan, đối diện với tầm mắt mê mang của Dung Chiêu, trái tim trong ngực nàng ngừng đập một giây, sau đó không có quy tắc nhanh chóng đập rộn lên.


Hiện tại thao tác của lệ khí đã không giết người, đổi thành chơi lưu manh rồi?


Vu Hoan cùng Dung Chiêu mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không động.


Thẳng đến Liên Thanh thật sự không nhìn được nữa, mới ho khan hai tiếng.


Vu Hoan cuống quýt lui về sau, ai biết dưới chân là một cái hố, chân đạp hụt một cái, trực tiếp bị ngã xuống đất, gặm một miệng cỏ.


"Đậu má!"


Khóe miệng Dung Chiêu giật giật, lúc nào cũng là tiết tấu tìm đường chết.


Vu Hoan từ trên mặt đất bò dậy, vỗ vỗ y phục, quay đầu nhìn quanh bốn phía, nằm mấy thi thể, xem tử trạng kia, không cần nghĩ cũng biết là thủ pháp của nàng.


Không phải chơi lưu manh à...


Vậy tình huống vừa rồi là thế nào?


Bị Dung Chiêu chơi lưu manh?


Không đến mức đó đâu, con hàng này làm gì hiểu thứ đó...


"Các ngươi là quan hệ gì thế!" Liên Thanh đột nhiên lên tiếng, trên mặt là biểu tình 'ta thất tình'.


"Không có quan hệ gì." Vu Hoan lên tiếng trước.


Liên Thanh rõ ràng không tin, hôn cũng đã hôn rồi còn nói không có quan hệ gì, ai tin?


A, Dung Chiêu công tử của hắn, thế nhưng bị đại ma đầu hôn!


"Sao ngươi không chết?" Vu Hoan nghi hoặc nhìn Liên Thanh, sao nàng lại bỏ qua cho con hàng này, không khoa học nha!


Vu Hoan vừa hỏi như vậy, mặt Liên Thanh trắng bệch như tờ giấy, biểu cảm thay đổi, có chút không thể tin.


Vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã bỏ mạng dưới Thiên Khuyết Kiếm nhưng mà Dung Chiêu đột nhiên xuất hiện, ôm lấy Vu Hoan, hắn mới tránh được một kiếp, quả thật chính là nghìn cân treo sợi tóc đó!


Nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, phía sau lưng Liên Thanh không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, bộ dáng của nha đầu này giết người, quả thật là rất đáng sợ.


"Rời khỏi đây trước đi." Dung Chiêu tiến lên nắm lấy tay Vu Hoan, mùi máu tươi ở đây quá nặng.


Vu Hoan tránh Dung Chiêu ra: "Ta chém hắn trước đã."


Sắc mặt Liên Thanh tái nhợt, không phải đâu, nha đầu này thật sự tới, tốt xấu gì cũng coi như quen biết mà!


Dung Chiêu đen mặt, nhanh chóng lôi Vu Hoan về, giọng nói có chút nghiêm túc: "Tình trạng thân thể ngươi càng ngày càng không tốt, lại giết người, ngay cả khi ta ở, cũng không kéo lý trí của ngươi về được."


Vu Hoan ngẩng người, tầm mắt ở trên người Liên Thanh cùng Dung Chiêu đảo tới đảo lui, cuối cùng rũ tay xuống: "Lần này xem như ngươi may mắn, tha cho ngươi một mạng. Nhưng mà, nếu ngươi dám ra ngoài nói bậy... hừ hừ!"


Liên Thanh trợn tròn mắt, vị trí không đúng đâu!


Hắn mới phải là người uy hiếp kia, không phải bị uy hiếp!


Hắn không biết chính là, Vu Hoan nói những lời đó, hoàn toàn là bởi vì hợp với tình hình.