(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 203: Yến hội




Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Ngụy Thiên Hoa có chút xấu hổ, nhưng thân phận của hắn còn bày ra đó không cho phép hắn cúi đầu.


"Còn chưa biết quý danh của tiểu công tử?" Biết tên sẽ dễ làm việc hơn không phải sao?


Khi Ngụy Thiên Hoa hỏi câu đó, Vu Hoan vừa lúc hoàn hồn, lôi kéo Thiên Nguyệt đi vào trong.


"Mời đưa ra thiệp mời." Thủ vệ ngăn lại Vu Hoan, tuy rằng khéo léo tươi cười, nhưng vẫn có chút ý tứ khinh miệt.


Những vị tiểu thư thiếu gia có uy tín ở trên Định Nam Thành, bọn họ đều cần phải ghi nhớ bọn họ.


Nhưng mà hai người trước mắt này hoàn toàn không quen biết.


Vu Hoan híp mắt, có một số người đi vào nhưng không bị yêu cầu đưa ra thiệp mời.


"Sao vậy? Không có thiệp mời không thể đi vào sao?" Vu Hoan đè lại Thiên Nguyệt đang chuẩn bị đưa thiệp mời.


Thiên Nguyệt: "..." Cầu đừng quậy được không?


Thủ vệ kia ngẩn người, trong lòng đã nhận định Vu Hoan không có thiệp mời, cho nên rất kiêu ngạo gật đầu: "Đây là yến hội sinh thần của đại tiểu thư, đương nhiên không phải ai cũng có thể đi vào."


"Đừng nháo." Thiên Nguyệt túm Vu Hoan lại: "Người không đi vào, chúng ta liền quay về đi!" Hắn thật sự cũng không thích yến hội gì đó.


"Vào, vào..." Vừa nghe Thiên Nguyệt phải đi về, Vu Hoan lập tức thỏa hiệp.


Mắc cười, nếu hắn mà về thì nàng phải tìm nàng dâu cho ai?


Thiên Nguyệt lắc đầu, đưa thiệp mời cho thủ vệ kia, thủ vệ hồ nghi nhận lấy, không nghĩ tới thật sự có!
Nhưng khi hắn mở thiệp mời ra, nhìn tên trên đó, trên mặt nháy mắt trắng bệch.


Thịnh Thế...


Đây không phải là tên của người cầm quyền Thịnh Gia sao?


Hai người này cầm thiệp mời của vị đó.


"Có thể vào được chưa?" Vu Hoan hất cằm, nói rõ chính là cố ý hỏi hắn.


Thủ vệ đổ mồ hôi lạnh liên tục, nhanh chóng khom lưng làm tư thế mời: "Mời vào."


Ngụy Thiên Hoa cũng quét đến tên trên thiệp mời kia, có thể cầm thiệp mời của Thịnh Thế đến đây, thân phận của người này...


Thiên Nguyệt tiến vào cửa lớn, tia lạnh băng trên mặt rút đi không ít, có chút bất đắc dĩ hỏi Vu Hoan: "Chơi rất vui sao?"


"Không vui, nhưng mà ghẹo ghẹo một chút cũng không tồi."


Thiên Nguyệt: "..." Hắn không tin không có quan hệ huyết thống huynh muội với lão cha hắn!


Đông Phương gia rất lớn, yến tiệc được cử hành trong vườn hoa, khi bọn Vu Hoan đi vào đã không có ít người đã đến, từng người từng người thấp giọng nói chuyện với người bên cạnh.


Vu Hoan cùng Thiên Nguyệt đến cũng không có phản ứng gì, hiển nhiên những người này không quen biết bọn họ.


"Nhìn kìa, cô nương bên kia thế nào?" Vu Hoan chỉ vào cô nương cách bọn họ không xa, xem trang phục cũng không tệ.


Khóe miệng Thiên Nguyệt giật giật, lôi kéo Vu Hoan liền xoay người.


"Không thích?" Tầm mắt Vu Hoan xoay chuyển, dừng trên người một cô nương khác: "Cô nương đó thì sao? Dáng người đó khá tốt, hẳn là không tồi."


Thiên Nguyệt đỡ trán, hoàn toàn không nỡ nhìn thẳng: "Cô cô, người mù mặt thì đừng có chỉ loạn thế chứ?"


Vị bên kia ăn mặc đúng là không tồi, nhưng mà hoàn toàn không dám nhìn, người phía sau kia, căn bản mặt bình thường đại chúng đó được không?


Vu Hoan: "..." Mù mặt là lỗi của ta sao?


Vu Hoan tự mình nghĩ lại một chút, sớm biết vậy đã dẫn theo Linh La, để lấy ánh mắt nó nhìn chắc chắn sẽ không kém!


Vu Hoan lại chỉ mấy người, Thiên Nguyệt hoàn toàn bội phục, nàng có thể tránh đi mỹ nhân chân chính, chuẩn xác chỉ mấy loại kỳ ba.


"Có nhìn thấy Đông Phương Tú không?" Vu Hoan chọc chọc Thiên Nguyệt, tầm mắt tuần tra trong đám người.


Thiên Nguyệt cũng nhìn theo một vòng, lắc đầu: "Nàng ta là vai chính, chắc là đợi một lát nữa mới đến, cô cô biết nàng ta sao?"


"Ừ, gặp qua vài lần, tiểu cô nương rất đáng yêu, ngươi cưới về cũng không tồi."


"Cô cô, cầu người buông tha cho con!!" Thiên Nguyệt khóc không ra nước mắt.


"Sao vậy? Nàng ta không tốt sao?" Đông Phương gia, đại gia tộc đại gia nghiệp, hậu trường lớn mạnh, đối tượng thành thân không chê vào đâu được.


Thiên Nguyệt kéo Vu Hoan vào trong góc, đè thấp âm thanh nói: "Mấy tháng trước, Đông Phương Tú đã hứa hôn..."


"Không phải nói lễ đính thân còn chưa hoàn thành sao?" Vu Hoan cắt ngang Thiên Nguyệt.


Thiên Nguyệt trừng mắt: "Cô cô biết?" Biết còn dám xúi loạn, hắn không có thói quen cướp người với người khác, hơn nữa hắn hiện tại không có cách nào dùng thân thể này cùng nữ nhân phiên vân phúc vũ* đâu!


(Phiên vân phúc vũ: Mây mưa = làm =)) )


"Nhìn ta rất giống người ngu ngốc sao?" Mắt Vu Hoan trợn trắng: "Cái tên Loan Minh ngu xuẩn..."


Thiên Nguyệt che miệng Vu Hoan lại, vẻ mặt hối hận, hắn không nên đưa nàng tới mà!


"Ưm ưm ưm..." Tiểu tử thúi ngươi làm gì, bịt chết ta!


"Cô cô, người đừng nói chuyện lung tung được không?" Cái tên Loan Minh này muốn gọi là gọi sao, lại còn nói trước mặt nhiều người nữa.


Vu Hoan gật gật đầu, Thiên Nguyệt mới buông Vu Hoan ra, Vu Hoan sờ sờ mặt, có chút bất mãn nói: "Ngươi đường đường là thiếu chủ của Thịnh Gia, còn sợ hắn ư? Hừ, thật là làm ta mất mặt."


Mất mặt cũng là cha hắn mất, liên quan gì đến cô cô người!


Thiên Nguyệt cảm thấy thật mệt tim.


"Con không sợ hắn, đây là lễ phép cơ bản, cô cô, người an phận một chút được không? Xem như con xin người đi."


Vu Hoan nhìn thần sắc Thiên Nguyệt đáng thương hề hề kia, lập tức xua xua tay: "Biết rồi biết rồi, phiền muốn chết."


Vu Hoan cứ như vậy lăn lộn một lát, người đến yến hội cũng đã đông đủ.


Vu Hoan mù mặt chỉ có thể nhận ra được mấy người, thế lực đại gia tộc ở Định Nam Thành cơ bản đều đã đến.


Người của điện Vị Ương không đến, chắc là nội chiến còn chưa giải quyết.


Đông Phương Minh dắt một thiếu nữ từ hành lang chậm rãi đi đến, khung cảnh đang náo nhiệt lập tức liền an tĩnh lại.


"Cảm ơn mọi người hôm nay đến tham gia yến hội của tiểu nữ." Trên mặt Đông Phương Minh ôn hòa bình đạm tươi cười.


"Đông Phương tiểu thư thật đúng là càng ngày càng xinh đẹp, Minh huynh thật có phúc."


Tiếng khen tặng không ngừng vang lên, Đông Phương Tú uể oải, buông hàng mi.


Đông Phương Minh hơi nhéo Đông Phương Tú, Đông Phương Tú cắn cắn cánh môi, nâng mi mắt, lộ ra nụ cười kiều diễm, lại rất miễn cưỡng: "Cám ơn chư vị đã khen."


Phía dưới lại thổi phồng trời đất u ám nữa, Đông Phương Tú rõ ràng không muốn ứng phó những người này, chỉ nhàn nhạt đáp vài câu.


Phỏng chừng là Đông Phương Minh thấy Đông Phương Tú lười ứng phó, lại nói mấy câu, để cho những người đó tự do nói chuyện với nhau, hắn mang theo Đông Phương Tú từng bước từng bước kính rượu.


Vu Hoan nhìn chằm chằm Đông Phương Tú, cảm thấy nàng ta có chỗ không đúng.


"Dung Chiêu... Ngươi có thể cảm giác được không?" Vu Hoan ở trong đầu hỏi Dung Chiêu.


Dung Chiêu một lát mới lên tiếng: "Trong thân thể nàng ta có một cổ lực lượng quái dị, nhưng giống như bị cái gì đó ngăn chặn rồi."


Đoạn thời gian Đông Phương Tú bắt cóc kia, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.


Vu Hoan nhớ rõ trên người nàng ta không có lực lượng quái dị như vậy.


"Ngụy hộ pháp, vực chủ khỏe không?" Đông Phương Minh không biết đi đến cách Vu Hoan không xa khi nào, mà đối đứng đối diện hắn chính là Ngụy Thiên Hoa.


"Vực chủ rất khỏe." Ngụy Thiên Hoa có chút xấu hổ, yến hội này, Đông Phương gia vốn dĩ mời vực chủ, nhưng mà vực chủ lấy cớ thân thể không khỏe nên không đến, hắn đành phải đến.


"Khỏe là tốt rồi." Đông Phương Minh không rõ ý vị cười cười, kéo Đông Phương Tú chuyển hướng về một bên khác.


"Thiên Hoa, Đông Phương gia chủ có ý gì?" Sao cảm thấy có thành kiến rất lớn với vực chủ vậy?


Ánh mắt Ngụy Thiên Hoa vẫn luôn dõi theo Đông Phương Minh: "Hôn sự của vực chủ cùng Đông Phương Tú nàng từng nghe qua chưa? Ngay lúc lễ đính thân liền đào hôn, nàng nghĩ gia chủ Đông Phương sẽ cho vực chủ sắc mặt tốt?"


Thôi Tâm Nhã bừng tỉnh đại ngộ, chuyện này lúc ấy truyền khắp toàn bộ đại lục.