[Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 83: Một tiếng gọi “anh rể”, chuẩn bị kế hoạch




Dạ Cô Tinh và Diệp Nhĩ rời khỏi phòng sau khi bàn bạc xong chuyện công việc, họ tình cờ gặp Dạ Huy Nguyệt và An Tuyển Hoàng lần lượt bước ra khỏi phòng làm việc.

Sắc mặt của anh trầm trầm, khó phân biệt được đâu là vui đâu là buồn, cậu thiếu niên cúi đầu xuống, lúc cậu nhìn lên, ánh mắt sớm đã trở nên trong veo, kèm theo nụ cười tinh nghịch thường thấy, vẫn là cậu thiếu niên hào sảng, phóng khoáng.

Đi thẳng đến trước mặt Dạ Cô Tinh, cậu duỗi tay ôm cô vào lòng, nhưng một giây sau, đột nhiên lùi lại, ánh mắt chạm vào nhau, tay cậu vẫn đặt trên bờ vai hơi gầy của cô, gió thổi qua không chút tiếng động.

Cậu nói: “Chị ơi, chị chắc chắn sẽ luôn hạnh phúc như vậy.”

Giọng nói của cậu hơi khàn, nhưng nụ cười rạng rỡ, như lời tiên tri, lại giống như một sự chắc chắn, trên môi vẫn nở nụ cười, cậu không hề ngoảnh lại, chỉ xua tay về phía sau: “Anh rể, bọn em đi đây.”

Nồng nàn và sảng khoái, trở nên trong sáng.

Nói xong, cậu kéo Diệp Nhĩ, đi thẳng ra ngoài.

“Huy Nguyệt, thả tôi ra.”

“Chị, đừng làm cho cháu trai gái cháu của em mệt mỏi đấy nhé!”

Quay đầu lại trong chớp mắt, cậu cười thật tươi, nhưng giây sau bước ra khỏi cửa, thì hai hàng nước mắt rơi xuống, kỉ niệm tuổi trẻ bồng bột, cậu không nếm được mùi vị của sự lưu luyến, tuyên bố mầm non đang nhú lên trong đáy lòng đã hoàn toàn bị dập tắt.

Từ nay về sau, cô là chị gái, cậu là em trai, không hơn không kém.

“Này, khóc à?” Diệp Nhĩ để yên cho cậu nắm tay mình kéo đi, nghiêng đầu quan sát cậu.

“Ừ, khóc rồi.”

“…”

“Không định an ủi tôi à?”

“An ủi như thế nào?”

“Không biết.”

“…”

“Tôi không lái xe tới. Cô lái xe đi.”

“Sau đó thì sao?” Cô khẽ nhíu mày.

“Chở tôi về nhà!”

Dạ Nhĩ đột nhiên cảm thấy tên nhóc này thật sự rất thú vị.

“Tôi cứ nghĩ, cậu sẽ đi bar chứ.”

“Quán bar? KHÔNG! KHÔNG! KHÔNG! Tôi là một người đàn ông năm tốt, nhậu nhẹt, gái gú, cờ bạc, lừa đảo, trộm cắp, không phải sở thích của tôi.”

Diệp Nhĩ bật cười, dưới ánh trăng, hai má như hoa đào, lông mày như ngưng lại, mái tóc xoăn màu đỏ rượu càng khiến cô thêm quyến rũ, giống như yêu tinh trong đêm đen, xinh đẹp, bất phàm.

Dạ Huy Nguyệt mỉm cười: “Chị hai nhỏ, tôi phát hiện ra rằng, chị trông cũng khá đẹp!”

Nụ cười trên khóe môi Diệp Nhĩ cứng đờ, trợn to hai mắt: “Khá đẹp?”

“Được rồi.” Cậu đan hai tay vào nhau: “Rất đẹp.”

Vẻ mặt của Diệp Nhĩ kiểu “thế còn được”, nhưng bụng lại không chịu hợp tác thì thầm hai tiếng, vẻ mặt có chút xấu hổ.

Dạ Huy Nguyệt duỗi cánh tay dài ra, kéo lấy cô: “Đi, tôi mời chị đi ăn khuya!”

“Uống rượu không?”

“Phục vụ đến cùng!”

“Được!”



Dạ Cô Tinh đang nằm trên giường, cầm ipad trên tay và lướt Weibo, vào buổi sáng, cô đã share video cuộc phỏng vấn của Vương Thạch, bày tỏ lòng biết ơn của mình, bây giờ đã có gần 200.000 lượt bình luận, số lượt like đã lên tới hơn một triệu lượt.

An Tuyển Hoàng vừa tắm xong đi ra từ phòng tắm, thân dưới quấn bởi một chiếc khăn tắm màu trắng, thân trên để trần, tóc còn chảy nước, chảy qua cổ, uốn lượn chảy xuống bộ ngực rắn chắc của anh, và cuối cùng biến mất trong vòng eo cường tráng của anh.

Dạ Cô Tinh đặt máy tính bảng xuống, kéo chiếc khăn tắm màu trắng đã chuẩn bị sẵn che lên đầu anh, sau đó xoay người ngồi dậy, lau khô tóc cho anh.

Ngoài vẻ thản nhiên ra, An Tuyển Hoàng không có bất kỳ biểu hiện thừa nào, tùy ý để cho Dạ Cô Tinh làm loạn ở trên đầu, nuông chiều nhưng kiêu ngạo.

Thậm chí để phối hợp với động tác của cô, anh hơi nghiêng người và cúi xuống trước mặt cô.

Tay Dạ Cô Tinh không ngừng chuyển động, ánh mắt rũ xuống: “Vừa rồi, anh và Huy Nguyệt nói chuyện gì ở trong phòng làm việc vậy?”

“Chuyện của đàn ông thôi.”

“Chuyện gì vậy?”

An Tuyển Hoàng vươn tay bắt lấy cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, anh hoàn toàn không dám dùng lực, vì sợ rằng sẽ hằn thành vết đỏ.

“Không muốn nói à?” Dạ Cô Tinh bĩu môi, rõ ràng bất mãn với sự che giấu của anh.

“Chuyện của đàn ông.”

Dạ Cô Tinh nhíu mày.

“Phụ nữ không nên hỏi.”

“Phân biệt giới tính à?”

“Vì để tốt cho em thôi.”

Dạ Cô Tinh nhún vai, đôi mắt cô ấy nheo lại: “Được rồi, em không hỏi nữa.”

An Tuyển Hoàng khẽ thở dài, kéo cô tới, hôn chụt một cái: “Ngoan.”

Nói thật, cô thực sự rất tò mò, đặc biệt là khi Huy Nguyệt rời đi, một tiếng “anh rể” đó thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Là chị gái, mặc dù cũng chỉ là nửa chừng, nhưng Diệp Tử dù sao cũng được thừa hưởng tất cả ký ức của Diệp Cô Tinh, nên đương nhiên cô hiểu rất rõ người em trai này.

Dạ Huy Nguyệt ngả ngớn nhưng không lỗ mảng, luôn tươi cười chào hỏi mọi người, tất cả sự thành tâm và giả dối đều ẩn sau nụ cười này, một tiếng “anh rể” này, Dạ Cô Tinh biết là cậu cam tâm tình nguyện gọi như thế.

Lúc này có tiếng gõ cửa, giọng nói lạnh lùng không chút dao động của Minh Chiêu vọng vào, vẻ mặt An Tuyển Hoàng có hơi nghiêm lại, nếu không phải chuyện gấp, Minh Chiêu sẽ không đến báo vào lúc này.

“Có chuyện gì vậy?”

Tuy cách một cánh cửa, nhưng giọng nói của Minh Chiêu vẫn chắc nịch như thường: “Nhà họ Kỷ gửi thiệp mời, muốn gặp phu nhân một lần.”

Vì An Tuyển Hoàng đã công khai danh tính “vị hôn thê” của Dạ Cô Tinh, nên trên thiệp mời, nhà họ Kỷ theo lẽ thường đã dùng hai từ “phu nhân”.

“Ồ?” Dạ Cô Tinh cười nhếch môi, mắt anh nheo lại, ánh sáng rực rỡ. “Thiệp mời là gửi trên danh nghĩa của ai vậy?”

“Là bà Kỷ, Lận Tuệ.”

An Tuyển Hoàng đang muốn từ chối, nhưng lại bị Dạ Cô Tinh cướp lời: “Anh trả lời lại cho bà Kỷ, vốn dĩ là bậc con cháu nên đến thăm người lớn mới đúng, không dám làm phiền bà, ngày sau tôi sẽ đích thân tới thăm hỏi.”

“Vâng.”

Sau khi Minh Chiêu rời đi, đôi mắt của anh nhìn cô sâu thẳm.

Kể từ sau bữa tiệc ở nhà họ Kỷ, mọi gia đình danh giá ở Bắc Kinh đều từng tới thăm hỏi hoặc gửi thiệp mời cho Dạ Cô Tinh, nhưng họ đều bị An Tuyển Hoàng chặn lại giữa đường, từ chối thẳng thừng, cơ bản là thiệp mời không thể đến được tay cô.

Nhưng lần này, Minh Chiêu cố ý báo cáo, thậm chí vào lúc này, nó chỉ có thể cho thấy đó là chỉ thị của Dạ Cô Tinh.

Mỉm cười, Dạ Cô Tinh thẳng thắn: “Là em đã bảo anh ta phải chú ý thư mời của nhà họ Kỷ đấy.”

“Vì sao?”

Do dự một lát, Dạ Cô Tinh kiên quyết nói: “Em phải đến nhà họ Kỷ một chuyến.”

“Bởi vì… người thân?”

Dạ Cô Tinh sửng sốt, không ngờ anh vẫn còn nhớ. Cô kể cho An Tuyển Hoàng một cách ngắn gọn và súc tích về chuyện của Tiểu Tứ từ đầu đến cuối, lông mày của anh vẫn nhíu chặt từ lúc nghe đến giờ.

“Em muốn nhân cơ hội này đến nhà họ Kỷ tìm sơ đồ phòng thủ?”

Dạ Cô Tinh gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Một thứ quan trọng như bản đồ phòng thủ, Kỷ Cương nhất định sẽ rất thận trọng, không có trọng điểm để tìm kiếm, không khác gì mò kim đáy bể, em muốn gặp Kỷ Tu Thần!”

“Sơ đồ nằm trong tay anh ta?”

Dạ Cô Tinh gật đầu.

An Tuyển Hoàng nhíu mày sâu xa: “Em an tâm dưỡng thai đi, chuyện này cứ giao cho anh.”

Dạ Cô Tinh sửng sốt, sau đó mỉm cười nhìn anh, khóe mắt và lông mày mang theo sự ấm áp: “Hãy tin em, em chắc chắn.”

An Tuyển Hoàng mím chặt môi, không nói gì, nhưng ánh mắt dần dần ngưng tụ.

Khẽ thở dài một tiếng: “Bây giờ, con cái là quan trọng nhất, em sẽ không mạo hiểm vào lúc này đâu, anh yên tâm, em có chừng mực mà.”

Anh vẫn im lặng.

Dạ Cô Tinh rất bất đắc dĩ, chủ động chạm môi mình lên đôi môi của anh, nụ hôn này khiến hơi thở của anh hơi hỗn loạn, hơi thở ngưng trệ, cuối cùng cũng bị đánh bại, vươn tay giữ lấy phần gáy trắng mịn của cô, càng thêm uyển chuyển.

Sau nụ hôn, Dạ Cô Tinh thở hổn hển, hai má ửng đỏ, đôi môi tuyệt đẹp, và đôi mắt trong veo sáng rực lên.

“Em phải nhớ, đừng quá cậy mạnh.”

Cuối cùng, anh vẫn phải nhượng bộ.

Dạ Cô Tinh đột nhiên cảm thấy mắt mình hơi giật giật, mũi hơi cay cay, người đàn ông này chưa bao giờ cúi đầu với ai như vậy cả?

Hai người ôm nhau, chìm vào giấc ngủ, ngoài cửa sổ, trăng sáng, gió trong lành.

Nửa đêm, một tiếng kêu đau đớn vang lên, Dạ Cô Tinh bị đánh thức bởi một cơn đau nhói ở bàn chân phải, An Tuyển Hoàng đột nhiên mở đôi mắt sắc bén, đưa tay lên bật đèn.

“Đau quá…” Dạ Cô Tinh hai mắt híp lại, giống như không quen với ánh sáng đột ngột, chân phải co quắp lại, bắp chân cứng như sắt.

An Tuyển Hoàng đột nhiên tỉnh táo: “Đừng sợ… thả lỏng, hít thở sâu.” Sau đó, anh cẩn thận nâng chân phải của cô lên đặt ở trên chân của mình, dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp.

Qua mấy ngày đọc mấy cuốn Bí kíp khi mang thai quả thật cũng rất có ích, bình thường sau tháng thứ năm của thai kỳ, cơ thể người mẹ sẽ có những phản ứng và thay đổi rất rõ rệt, chân dễ bị sưng phù, chuột rút, tăng cân, đều là những dấu hiệu rất bình thường.

Dạ Cô Tinh vốn gầy, nên sau khi mang thai dù có tăng cân, nhưng nhìn qua vẫn không thấy béo gì, hiện tượng tăng cân cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.

Nhưng mà sau khi từ phía nam trở về, bắt đầu xuấy hiện tình trạng hai chân phù nề, An Tuyển Hoàng có hỏi bác sĩ rồi, đây đều là những hiện tượng rất bình thường, chỉ cần chú ý xoa bóp đều đặn là sẽ không có vấn đề gì.

An Tuyển Hoàng tự học thành tài, mỗi ngày đều xoa bóp chân cho Dạ Cô Tinh, cho nên hiện tượng sưng phù mặc dù vẫn có, nhưng cũng không nghiêm trọng.

Đây là lần đầu tiên bị chuột rút lúc nửa đêm, An Tuyển Hoàng cũng rất hoảng hốt, toàn thân căng thẳng, mãi một lúc sau khi Dạ Cô Tình từ từ hòa hoãn lại, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Bàn tay của anh nhẹ nhàng xoa bóp và rất có lực, anh xoa bóp và ấn vào một cách cực kỳ có quy tắc, cơn đau giảm dần, cơn co giật cũng giảm bớt, Dạ Cô Tinh thoải mái cuộn tròn đầu ngón chân, thở dài.

“Đỡ hơn chưa?” Giọng của anh trầm xuống.

“Ừm, đỡ nhiều rồi.” Dạ Cô Tinh cười, dụi đầu vào cái gối, ánh mắt nhìn về phía An Tuyển Hoàng càng lúc càng mờ, dưới ánh đèn, đường nét khuôn mặt cứng rắn của anh dường như được bao phủ bởi một vầng hào quang màu vàng ấm áp, làm tan giá lạnh, góc cạnh lộ ra một đường mềm mại nhất.

“Hoàng…” Anh thật tốt.

Khóe môi anh khẽ giật, cúi người hôn lên mặt cô.

Râu của anh cọ vào làm má có chút đau, Dạ Cô Tinh cười né tránh.

Hai người vui đùa một hồi, Dạ Cô Tinh đột nhiên ủ rũ, mà An Tuyển Hoàng đang hào hứng, những cảm xúc dường như muốn bùng lên, không nhịn được cọ cọ vào cô, ám chỉ rất khiêu gợi.

Mí mắt Dạ Cô Tinh rũ xuống, từ từ giữ khoảng cách với người nào đó có một bộ phận nào đó đang ‘ngóc đầu lên’, duỗi chân đạp lên phần eo rắn chắc của anh: “Em đói rồi.”

“…”

“Em thực sự đói bụng, lúc nãy em vẫn chưa ăn!” Hai mắt to tròn như con thỏ nhỏ chớp chớp tỏ vẻ đáng thương, lập tức làm loạn mặt hồ nước màu xuân từ tận đáy lòng anh.

Hôn cô chụt chụt hai cái, An Tuyển Hoàng bất đắc dĩ đứng dậy, có chút cáu kỉnh.

“Anh đi lấy cho em một ly sữa ấm.” Nói xong thở hổn hển đứng dậy đi vào phòng bếp.

Chờ anh bưng ly sữa nóng hổi trở về phòng, thì cô đã đi vào giấc ngủ ngọt ngào, dưới ánh đèn, dung nhan tuyệt trần diễm lệ làm cho anh bấn loạn, An Tuyển Hoàng nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, ánh mắt lưu luyến nhìn đôi mắt cô đang nhắm nghiền, chiếc mũi cao và đôi môi đỏ anh đào, anh không thể không nghiêng người về phía trước và nhẹ nhàng, cuối cùng vẫn phải thở dài một tiếng, kìm nén khát vọng đang trào dâng không ngừng, đặt ly sữa trong tay xuống, kéo chiếc chăn bông đắp lên người cô.

Lạch cạch, tắt đèn, im lặng.

An Tuyển Hoàng nằm trở lại giường, ôm lấy người phụ nữ của mình từ phía sau, hai thân thể nằm sát vào nhau.

Màn đêm dày đặc, bầu không khí thật tuyệt, đôi tình nhân ôm nhau ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh hẹn Cố Doãn Trạch và ngồi đợi ở một quán cà phê.

Xe của Minh Chiêu đã đợi sẵn bên ngoài cửa hàng.

Cố Doãn Trạch mặc một chiếc áo khoác màu xám, góc cổ áo hơi dựng lên, sau khi đến gần Dạ Cô Tinh thì chủ động dập thuốc, kéo ghế ngồi xuống.

Dạ Cô Tinh thu hồi ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cầm chiếc ly đang bốc hơi nóng ở trước bàn lên, nâng lên trong lòng bàn tay.

“Ngồi quán cà phê lại chỉ uống nước ấm sao?” Giọng Cố Doãn Trạch hơi chế giễu, có vẻ xen lẫn chút thích thú và thăm dò.

“Sở thích cá nhân.”

Nhẹ nhàng mỉm cười: “Vậy thì sở thích của cô thực sự rất độc đáo.” Anh ta nói đầy ẩn ý.

Dạ Cô Tinh khóe mắt hơi nhướng lên: “Sở thích đương nhiên là độc đáo rồi, bằng không thì làm sao xứng với chữ ‘tốt’ này được chứ?”

Vẻ mặt của Cố Doãn Trạch sửng sốt: “Tìm tôi có việc gì sao?”

“Đồ đâu?” Dạ Cô Tinh đi thẳng vào vấn đề.

“Còn cầm thêm thời gian.”

“Phải mất bao lâu?”

“Một tuần.”

Dạ Cô Tinh đặt ly nước xuống, ánh mắt sắc bén: “Ba ngày.”

Ánh mắt Cố Doãn Trạch tối sầm lại, anh ta nở nụ cười không rõ hàm ý.

“Sau ba ngày, tôi muốn nhìn thấy sơ đồ phòng thủ, nếu không thì…”

Anh ta khoanh tay trước ngực, hai mắt nguy hiểm nheo lại: “Nếu không thì cô định làm gì?”

Nở nụ cười lạnh lùng, cô nói: “Tôi sẽ làm anh ngoan ngoãn đi ăn cơm tù.”

“Ồ? Không phải là trực tiếp giết tôi sao? Cô có khả năng này.”

Dạ Cô Tinh khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu cười: “Người trẻ tuổi à, có lúc, sống còn khó hơn là chết đó!”

Nụ cười của Cố Doãn Trạch đông cứng lại, hai tay cầm cốc hơi khựng lại.

“Nếu tôi đưa cho cô sơ đồ phòng thủ, cô sẽ dùng cái gì để thay đổi nó?” Một tia sáng lóe lên nhanh chóng trong mắt anh ta.

Dạ Cô Tinh hứng thú hỏi: “Anh muốn gì?”

“Cô.”

Dạ Cô Tinh nụ cười không thay đổi: “E rằng, có chút khó khăn, trừ phi anh muốn trở thành kẻ thù của nhà họ An.”

“Quả nhiên là cô —— vợ, chưa, cưới của người kia!”

“Anh không phải đã điều tra rõ ràng rồi sao? Có cần phải thăm dò như thế không?” Dạ Cô Tinh đứng dậy, nhìn xuống người đàn ông đối diện: “Tôi muốn cho anh biết thông tin gì, thì anh mới có thể điều tra được thông tin đó, còn nếu tôi không muốn để cho anh ta biết, dù anh có đào sâu ba tấc đất cũng không tìm ra manh mối.”

“Bản lĩnh thật lớn, leo lên được An Tuyển Hoàng, nên ở đây diễu võ dương oai?”

“Không thể phủ nhận, tôi có bản lĩnh này, còn anh, thì không.” Cô mỉm cười nhu mì, và dưới vẻ bình yên kia là sóng ngầm dữ dội.

Cố Doãn Trạch đặt cốc cà phê trên tay xuống bàn: “Sau khi giải quyết xong, tôi muốn cô phải đưa giấy nợ cho tôi, và xóa nó vĩnh viễn khỏi sổ sách của Bang Cự Phong. Cô phải đảm bảo rằng việc đốt sòng bạc sẽ không bao giờ để ai nhắc đến.”

“OK.”

“Ba ngày sau, vào giờ này, ở nơi này, tôi sẽ đưa cho cô thứ cô muốn.”

“Hợp tác vui vẻ.”