Linh Quỳnh đi từ khách sạn ra, chị Dương đã chờ ở bên ngoài.
Cô ấy thấy quần áo của Linh Quỳnh không đúng lắm, nhưng nhìn sắc mặt lại như thường, trong lúc nhất thời có chút không làm rõ được chuyện gì xảy ra.
"Ngày hôm qua không có sao chứ?"
"Không có chuyện gì, Triệu tổng là người tốt." Linh Quỳnh không biết nghĩ đến cái gì, nở nụ cười xán lạn.
Triệu tổng online hộc máu.
Người tốt?
Cô nhìn khuôn mặt Linh Quỳnh vài lần, thắc mắc càng nhiều.
Nếu như tối qua có chuyện gì thì hiện tại sớm đã có người thông báo cho cô.
Nhưng là bên này yên tĩnh như vậy... Sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Có lẽ là do Triệu tổng rất thích cô ấy?
Chị Dương dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn cô một cái, thở dài một hơi.
Cô ấy chỉ là một người đại diện, phải nghe theo sự sắp xếp của công ty, cho dù có không đành lòng chăng nữa thì cũng không thể chống lại công ty.
Cô ấy không thể dùng tiền đồ của mình để đi đánh cược.
Đây chính là hiện thực.
"Chị Dương, đi mua một cái di động trước đi, điện thoại di động của em hỏng rồi."
Chị Dương đáp một tiếng, dẫn cô đi mua điện thoại di động.
Linh Quỳnh mua được điện thoại di động, tiện thể đi làm một bộ móng tay đẹp đẽ với chị Dương,lại còn mua mấy bộ quần áo.
Triệu tổng cho cô ấy bao nhiêu tiền?
"Chị Dương, cái túi này đẹp không?"
"Cái vừa nãy đẹp hơn chút."
"... "
Linh Quỳnh xoắn xuýt một lúc, lại tiếp tục xoắn xuýt một hồi, rồi hào phóng phất tay: "Bọc cả hai cái vào đi."
Chỉ có các bạn nhỏ mới phải đưa ra lựa chọn thôi!
Chị Dương: "... "
Vậy em hỏi chị làm cái gì!
"Không phải em thiếu tiền sao? Bây giờ em có tiền, cũng không thể tiêu như vậy được?" Chị Dương nhìn cũng đau lòng.
Linh Quỳnh giả vờ bi thương: "Chị không hiểu, thời điểm hiện tại có tiền không vui vẻ, chờ sau này cũng vui không được nữa!"
Nuôi con trai quá kinh khủng!
...
Cuối cùng, Linh Quỳnh bị chị Dương dắt đi.
Ở trên xe, Linh Quỳnh đăng nhập vào ứng dụng xã hội và chuyển một khoản tiền cho chị gái nhỏ đã biểu diễn tình hữu nghị tối hôm qua.
[ Yểu Yểu Hữu Kỳ:Cô có muốn chơi trò nhảy thần tiên với tôi không?]
[ Trái Đào Nhỏ: Cái này thì tạm biệt, tôi sợ lật xe. ]
[ Trái Đào Nhỏ: Cô xác định lão ta sẽ không biết tôi là ai sao? ]
Trái Đào Nhỏ vẫn hơi rén.
Người kia không phải là người bình thường.
Nếu như bị bắt được thì phiền toái rồi.
Thế nhưng cầu phú quý ở trong nguy hiểm...
[ Yểu Yểu Hữu Kỳ: Đương nhiên, tôi làm việc tuyệt đối chuyện nghiệp, cô cứ yên tâm. ]
[ Trái Đào Nhỏ: Vậy thì tốt. ]
Sau khi Linh Quỳnh nói chuyện với Trái Đào Nhỏ, đem điện thoại đập lên người mình một cái, thốt ra một câu: "Em phải nỗ lực kiếm tiền."
Chị Dương giật mình, dùng ánh mắt kỳ lạ quét tới.
Linh Quỳnh đã cúi đầu lướt điện thoại di động để xem tin tức...
Chị Dương: "... "
Đột nhiên có chút hoảng sợ.
Thật sự không có vấn đề gì sao?
Chị Dương sợ mình đột nhiên nhận được điện thoại, nói rằng tối hôm qua đã xảy ra chuyện rồi.
Nhưng đợi lúc cô đuổi người về trụ sở huấn luyện thì chị Dương cũng không nhận được bất kỳ tin tức gì.
Linh Quỳnh mang đồ đi từ sảnh lớn vào, đám thiếu niên đánh lộn lao ra từ thang máy bên kia.
Có người chạy quá nhanh, suýt chút nữa đụng vào Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh tránh sang bên cạnh, nhưng ở đằng sau cũng có người, lần này là vững vững vàng vàng bị đụng một cái.
Chỉ một chút nữa là bị ngã, Linh Quỳnh đã được người phía sau đỡ lấy.
Cô vừa ngẩng đầu lên thì đã bị ánh sáng màu vàng làm chói mắt, chờ lúc con mắt thích ứng thì người kia đã thả cô ra, đi cùng những người khác, ngay cả cái tên cô cũng không rõ.
"Người dìu em lúc nãy là ai?" Linh Quỳnh kéo chị Dương lại đây.
"Kiều Trầm Diệc." Chị Dương quen biết người kia: "Sao?"
"Còn người va vào em là ai?"
Thật không lễ phép!
Va phải người khác cũng không biết dừng lại!
Hại ta không thấy rõ con trai!
Chị Dương vừa định hỏi cô hỏi Kiều Trầm Diệc làm cái gì, lại nghe Linh Quỳnh hỏi một vấn đề khác, suy nghĩ cũng bị cắt đứt, ngập ngừng một tiếng: "Không thấy rõ... "
Hình như vừa nãy đám người kia không có thời gian, thêm vào có người đang ẩu đả, đụng vào Linh Quỳnh cũng không ngừng lại.
Hiển nhiên Linh Quỳnh rất tức giận, cô khắc cả hai chữ "tức giận" kia một trái một phải vào sau gáy rồi.
Chị Dương: "... "
...
Một bên khác, một đám người đã lên xe, Kiều Trầm Diệc bước lên xe cuối cùng.
"Vừa nãy cậu có nhìn thấy cô gái kia không?"
"Hình như tên là Thẩm Yểu Yểu, xinh đẹp quá."
"Xinh không? Tôi còn không thấy qua người nào đẹp như cô ấy, là gu của tôi đó, giống tiên nữ nhỏ."
"Sao vừa này cậu đụng vào người ta lại không xin lỗi?"
"Các cậu thì biết cái gì, đợi tôi quay lại tìm cơ hội xin lỗi cô ấy, cứ như vậy đi đi lại lại... "
"Ừ, tâm cơ quá... "
Kiều Trầm Diệc cũng đi ngang qua bọn họ, ngồi vào hàng cuối.
Những người còn lại cũng không để ý hắn.
Kiều Trầm Diệc rút tai nghe ra, dáng vẻ của cô gái kia hiện lên ở trước mắt, cùng với thứ gì đó ở trong tay, lại nghĩ tới cảnh hắn nhìn thấy buổi tối hôm qua, thờ ơ mở một bài hát.
...
Linh Quỳnh quay trở lại tìm kiếm Kiều Trầm Diệc, đáng tiếc trên internet không có tư liệu của hắn.
Hắn mặc đồng phục của thực tập sinh, hẳn hắn là thực tập sinh của nơi này...
Linh Quỳnh đi hỏi Triệu Sương, nguồn gốc của mọi tin đồn.
"Kiều Trầm Diệc?" Vẻ mặt Triệu Sương quái lạ: "Cô hỏi hắn làm gì?"
"Hắn có vấn đề gì?"
Triệu Sương nhìn hai bên một chút: "Kiều Trầm Diệc người này có bệnh về đầu óc, nghe nói hắn vừa mới vào đây không được mấy ngày liền đã đánh người đến nhập viện."
"???"
Ồ! Con trai dữ dội như vậy à?
Kiều Trầm Diệc độc lai độc vãng, quái gở u ám, quan hệ với ai cũng không tốt.
"Cô có ảnh của hắn sao?"
Triệu Sương lắc đầu: "Diêu Phỉ Nhi có."
Triệu Sương gọi Diêu Phỉ Nhi đến.
Diêu Phỉ Nhi còn thật sự tìm được vài tấm trong album ảnh, có điều đều chụp gò má, chỉ mỗi gò má thôi cũng đã treo những người còn lại lên đánh rồi.
"Ngoại trừ việc tính tình xấu, có chút quái gở thì tướng mạo của Kiều Trầm Diệc là không thể chê, nhìn kỹ xem." Diêu Phỉ Nhi mở ra hình thức mê trai.
"Gửi cho tôi."
Diêu Phỉ Nhi một bên gửi, một bên hỏi: "Cô làm gì vậy? Là coi trọng giá trị nhan sắc của Kiều Trầm Diệc sao? Muốn gia nhập tổ chức liếm nhan của chúng tôi không?"
Thứ đồ gì?
"Không. Tôi nhìn trúng thân thể hắn rồi."
"???"
Triệu Sương và Diêu Phỉ Nhi liếc mắt nhìn nhau.
Một hồi lâu, cả hai người cùng cho Linh Quỳnh một ánh mắt "dũng cảm".
Thời điểm họ chơi bỏ phiếu nội bộ, Kiều Trầm Diệc ngoại trừ có thể mò được một ít phiếu giá trị nhan sắc ra thì trong bảng danh sách còn lại, hoàn toàn không liên quan đến hắn.
"Chị em, quay đầu là bờ nha."
"Chị em, lựa chọn cẩn thận nha."
Triệu Sương và Diêu Phỉ Nhi thở dài, như thể đang tiễn biệt cô vậy.
Linh Quỳnh: "... "
Các người hoàn toàn không hiểu niềm suиɠ sướиɠ của ba ba!
Linh Quỳnh chui vào chăn, đổi tên weibo thành ''Yển Yểu Trầm Miện*".
*Trầm miện: chìm đắm vào.
Kiều Trầm Diệc cũng là thực tập sinh, còn chưa có debut, có điều nghe nói công ty dự định ra mắt theo nhóm.
Linh Quỳnh lại đăng lên weibo, bây giờ cô còn chưa có debut, công ty không quản lý weibo.
Linh Quỳnh sửa lại tên weibo, hiện tại cô không có fan nên việc đổi tên cũng không dẫn tới quá nhiều sự chú ý.
Linh Quỳnh nghĩ một hồi, tìm kiếm weibo của Kiều Trầm Diệc.
Có lẽ công ty thật sự dự định đẩy bọn họ ra, weibo cũng được chứng thực rồi.
Kiều Trầm Diệc không theo dõi ai, cũng chưa từng đăng trạng thái gì, người theo dõi hắn có ít hơn mười ngàn.
Không biết có phải là fan cương thi do công ty nhét vào hay không.
Linh Quỳnh kín đáo nhấn theo dõi.
Bắt đầu từ hôm nay, cô, Linh Quỳnh... Không phải, Thẩm Yểu Yểu, chính thức bắt đầu theo đuổi thần tượng!
Hi vọng sớm ngày lừa được idol lên giường!
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~