[Quyển 1] Ý - Con Người Tôi

Chương 97




Tôi từng nghe một người nói rằng, có những người thà không quen biết, nếu không mối quan hệ đấy chỉ là sự phiền muộn không dứt.

Bỗng dưng tôi nghĩ Nguyện và tôi là kiểu như thế. Dù biết rõ tình cảm của anh ấy dành cho mình là loại nào rồi nhưng tôi vẫn cố tỏ ra bình thường, không tránh né, không ngại ngùng.

Nhưng có lẽ nụ hôn buổi tối hôm nay là điểm mấu chốt phá vỡ tất cả sự cố gắng của tôi trong nhiều ngày qua.

Đứng dậy cách Nguyện một khoảng, tôi ngây ngốc nhìn đôi mắt của anh như đang dâng thêm nhiều ưu phiền khác. Tôi bất giác lùi về sau, không cẩn thận đã đánh rơi cái ly thủy tinh xuống đất.

Âm thanh vỡ toang đập vào màng nhĩ, tôi luống cuống ngồi xổm trên mặt đất, nhặt lấy những mảnh miểng chai sắc nhọn kia. Lúc này phía bên phải có tiếng động khe khẽ, Nguyện đứng dậy bước lại gần chỗ tôi.

Anh ngồi xuống ngay bên cạnh, rất trầm tĩnh nói:

" Em ra ngoài đi. Để đó cho tôi."

Động tác của tôi hơi khựng lại một chút, sau đó tôi cười gượng gạo, lắc đầu bảo:

" Em làm vỡ mà, anh đừng để ý."

Tôi còn định dọn cho thật nhanh rồi rời khỏi phòng mau chóng nhưng điều đó chỉ dễ dàng làm cho tay tôi bị thương hơn thôi. Một mảnh miểng chai không khéo đã cứa vào ngón tay thành một đường thẳng nhỏ, máu ứa ra rất nhanh.

Nhíu mày nhìn ngón tay mình chảy máu, tôi mím môi.

Lúc này Nguyện mới cứng rắn hơn khi bắt tôi đứng dậy, tránh sang chỗ khác. Động tác của Nguyện vừa nhanh lại còn cẩn thận khéo léo, chẳng bao lâu đống hỗn độn kia được dọn dẹp sạch sẽ.

Liếc nhìn tôi một cái, anh bảo:

" Nếu em không thích việc khi nãy thì cứ quên đi."

Tôi ngước mắt nhìn anh, nhưng không thể nhìn lâu được. Chẳng hiểu vì sao tôi rất thấm tháp tình cảm đơn phương giống như Nguyện. Đó là một tình cảm đau đớn hơn tất cả.

Phiền muộn chỉ một mình bạn biết, đau lòng chỉ một mình bạn hay, mà hạnh phúc là thứ bạn không bao giờ cảm nhận được.

Đơn phương đau khổ lắm, kẻ được đơn phương nếu có trái tim cũng sẽ thấy vô cùng áy náy và khó chịu.

Tôi không dám nhìn Nguyện thêm một lần nào nữa, chỉ xoay lưng lại về phía anh, gửi lại hai câu.

" Sau này anh đừng làm như thế nữa."

" Em đã có người trong lòng rồi..."

Từ hôm đó, tôi và Nguyện dường như không còn nói chuyện với nhau. Cho dù chạm mặt ở nơi làm thêm nhưng chúng tôi cứ như hai người xa lạ. Anh ấy làm việc của mình, tôi cũng làm việc của mình, không ai quan tâm ai.

Thời gian cứ như thế hờ hững trôi đi, đủ để xây thành một bức tường kiên cố ngăn cách tôi và Nguyện.

Chuyện này những buổi đầu còn khiến tâm tôi khó chịu, suy nghĩ miên man trong giờ học không dứt. Nhưng sau đó tôi lại cảm thấy quen dần với sự xa lạ này.

Đôi khi dứt khoát thẳng thừng lại là chuyện tốt hơn tất thảy.

Và cùng thời điểm đấy, tôi và Vu Tư cũng gặp rắc rối.

Đó là một ngày mưa tầm tã.

Trong quán, chị Thảo ngồi xuống than thở:

" Mưa từ chiều đến giờ không dứt luôn. Một lát về nhà chắc chèo thuyền quá."

Tôi đứng cạnh khẽ cười nhìn chị một cái:

" Chắc là một lát sẽ tạnh thôi mà."

Kỳ thực, mưa vẫn không tạnh cho đến khi tôi tan ca. Soạn hết đồ đạc rồi, tôi bước ra ngoài cổng liền hứng ngay một luồng khí lạnh buốt phả đến da thịt mình.

Rùng mình một cái, tôi lướt mắt tìm kiếm hình dáng của Vu Tư. Không thấy một ai giống bóng hình của cậu ấy, ngoại trừ màn mưa, tuyệt nhiên không có ai khác.

Trong bụng cứ nghĩ Vu Tư có việc nên đến muộn, tôi đành đi vào quán ngồi chờ đợi. Nhìn từng giọt mưa bám rít trên cửa sổ, dày đặc như sương mù, tôi bất giác nhíu mày.

Quay đầu nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ đêm.

Lòng tôi sốt ruột, cuối cùng đứng dậy và sải bước ra ngoài đó. Vẫn là màn mưa không dứt kia, tôi không nhìn thấy Vu Tư. Thay vào đó có một luồng ánh sáng khác chiếu đến, làm bật lên những hạt mưa lấp lánh như kim tuyến.

Chiếc xe này trong mắt tôi có chút quen thuộc. Cửa xe mở ra, một người đàn ông bị che khuất khuôn mặt dưới cây dù màu đen thoăn thoắt đi lại trước mặt tôi.

Khi người ấy ngẩng đầu lên, tôi mới nhận ra đó là chú Hưng, tài xế riêng của Vu Tư. Tôi ngẩn ra nhìn chú dưới những hạt mưa nặng nề bám trên cây dù, hồi lâu mới cúi đầu chào chú một tiếng.

" Cậu chủ bảo chú đến đón cháu. Lên xe thôi nào."

Tôi đi cùng chú dưới một cây dù. Ngồi vào xe ngay ngắn, tôi thoáng ngập ngừng hỏi:

" Vu Tư bận việc ạ?"

Chú Hưng khởi động xe, ánh mắt hiền hậu nhìn tôi:

" Cậu chủ có tiệc với nhà, không tiện đến."

Nghe lý do như thế, tôi cũng không suy nghĩ quá nhiều cho đến khi rạng sáng ngày hôm sau. Khoảnh khắc tôi bước xuống xe không phải của Vu Tư mà là của chị Thư, tôi mới nhận ra có chuyện gì đó không bình thường.

Vu Tư cũng không đến đón tôi vào sáng sớm.

Không khí tháng mười hai có chút lạnh, buổi sớm những hạt sương vẫn còn đọng lại trên tán lá. Tôi nghiêng người nhìn lên bầu trời, trong vắt. Lại lướt mắt quanh sân trường, không nhìn thấy bóng dáng Vu Tư lẫn lộn trong đoàn người.

Tôi lên lầu, ghé sang lớp của Vu Tư để tìm thử xem cậu ấy đã đến chưa nhưng tôi chỉ thấy lác đác một vài học sinh. Lúc xoay người định trở về lớp thì tôi gặp Ngọc Ẩn đang đi đến, trên tay còn là một hộp quà nhỏ nhắn màu hồng.

Liếc nhìn hộp quà, tôi khẽ cười:

" Sáng sớm đã có người tặng quà rồi sao? Thích thật đó!"

Ngọc Ẩn bộ dáng thong dong đi tới, hộp quà trên tay cậu ta bị lắc lư qua lại, giống như đang đoán xem bên trong là thứ gì vậy đó. Hồi lâu, Ngọc Ẩn nhìn tôi:

" Đi gặp Bách Tình một chút đi."

Nghe lời đề nghị bất ngờ này, tôi thoáng hồi hộp. Trong lòng mấy hôm nay cũng đang tự hỏi, có phải Bách Tình cố tình tránh né tôi hay không? Sau vụ việc lộ ra tấm ảnh nhạy cảm năm cấp hai, Bách Tình cũng không gặp mặt tôi lần nào nữa.

Dù chung một trường nhưng tôi hiếm thấy cậu ấy lắm. Cái người suốt ngày luôn miệng gọi tôi là tiên nữ, từ hôm đó trở đi cũng không còn chủ động bám tôi như trước.

Ngọc Ẩn đẩy nhẹ vai tôi, ánh mắt như thấu hiểu tất cả:

" Nó thấy có lỗi nên tránh gặp mặt cậu. Bây giờ chỉ còn cách trực tiếp đến gặp mặt nó thôi."

" Đi."

Ngọc Ẩn một tay cầm hộp quà, một tay kéo tay tôi đi qua lớp của Bách Tình. Kỳ lạ một điểm, hai con người này giống như có duyên nợ từ trước, học chung trường không đủ lại còn phải chung một lớp.

Bách Tình luôn ngồi trước Ngọc Ẩn một bàn.

Nhìn thấy Bách Tình đang cúi đầu mải mê chơi game, tôi đi lại gần, thấp giọng nói:

" Tiên nữ gọi đào hoa công tử, nghe rõ trả lời."

Chân mày đang nhíu chặt vì tập trung của Bách Tình nhất thời dãn ra, cậu ta ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn tôi.

"...Sao cậu qua đây?" Bách Tình tránh đi ánh mắt của tôi.

Vì mục đích chủ động làm hòa, tôi lấy trong túi ra viên kẹo bò sữa, ấn vào lòng bàn tay của Bách Tình. Ánh mắt ngỡ ngàng của đào hoa công tử làm tôi khá buồn cười.

" Kẹo này là kẹo làm hòa. Chỉ trên hình thức, không nên ăn."

Bách Tình nhíu mày, " Sao không được ăn?"

" Hết hạn rồi!"

Ngọc Ẩn ngồi bàn dưới bỗng cười phụt một tiếng, đào hoa công tử quay đầu lại lườm một phát rồi bất đắc dĩ cất viên kẹo vào túi.

" Cậu dám tránh mặt tôi à?" Tôi hỏi tội.

Bách Tình lúc này mới khẽ thở dài, ấn linh tinh vào máy game:

" Đó là lỗi của tôi mà."

Tôi cũng thừa nhận đây là lỗi của Bách Tình, nhưng cậu ấy không cố tình nên thôi tôi cũng tạm tha. Người đáng bị xử nhất là người cuỗm thẻ nhớ rồi đăng hình cơ.

Haiz, nhưng dù sao chuyện đó đã lắng xuống rồi mà.

Tôi đang định ngồi xuống bên cạnh Bách Tình trò chuyện một chút rồi về lớp thì bỗng nhiên đào hoa công tử kia giật bắn người khi cầm điện thoại lên xem. Ngọc Ẩn bên bàn dưới cũng như thế.

Sau đấy, cả hai đồng loạt nhìn tôi, ánh mắt sửng sốt và lo lắng.

"...Có chuyện gì thế?"

Trong lúc tôi không hiểu chuyện gì xảy ra thì tất cả mọi người trong trường đều đã biết được một chuyện rất động trời. Vu Tư hôm đó không đi học cũng là vì lý do đấy.

Tin đồn truyền xa, không cách nào ngăn lại được.

Ngày hôm sau, tôi đến trường trong hàng trăm con mắt tò mò và giễu cợt. Trong lớp, có đứa còn khốn kiếp đứng ra diễn trò. Hai thằng con trai đứng đối diện nhau, cố tình diễn lố lại cảnh tượng hôn nhau trong phòng vệ sinh.

Đúng vậy, có người đã chụp được cảnh tôi cùng Vu Tư hôn nhau trong phòng vệ sinh và phát tán trong một nhóm.

Nhìn vở kịch buồn cười đến mức bật khóc trước mặt mình, tôi bỗng có một xúc cảm muốn đánh người. Đánh chết những âm thanh khinh bỉ bên tai mình. Đánh chết ánh mắt ghê tởm từ họ.

Trước khi để tôi ra tay thì đã sớm có người ra tay trước.

Hai thằng diễn kịch kia chỉ dừng lại ở mức độ hai bờ môi gần chạm nhau thôi. Nhưng vì tác động của hai cánh tay khác, tuy thon thả trắng nõn nhưng sức lực không thua gì.

Ấn mạnh hai cái đầu vào nhau, rốt cục chúng nó đã hôn nhau thật mà không phải diễn kịch.

" Má nó!!!"

Hai thằng cùng lúc quát lên, nhưng khi nhìn nữ sinh kia thì không nói gì nữa. Như ánh mắt khó chịu nhìn tụi nó, sau đó đi lại chỗ của tôi, nắm tay tôi kéo đi. Chúng tôi đi thẳng lên sân thượng, nơi bí mật của nhóm chúng tôi.

Khi mở cửa bước vào, tôi nhìn thấy Ngọc Ẩn và Bách Tình đang đứng hai bên một tên nhóc khác, cùng đồng phục với bọn tôi.

" Mày hết việc làm rồi đúng không? Phát tán thì có vui không hả?" Bách Tình khá nóng nảy, cậu ta đấm tên nhóc kia một cú ngay má.

Ngọc Ẩn chỉ ôm tay trước ngực, ánh mắt lãnh đạm nhìn nó.

" Đại Đình, tống nó ra khỏi đội bóng, giải thưởng sắp tới nó được nhận cũng sẽ chuyển sang cho người khác xứng đáng hơn. Rõ chưa?"

Ngọc Ẩn đứng nhìn một tên nhóc khác mặt mũi cũng ngầu không kém, đang phừng phừng lửa giận nhìn thằng nhóc bị đấm.

Cậu bé tên Đại Đình kia gật đầu dứt khoát, " Em nhớ rồi! Hai người an tâm!"

Như lúc này liếc nhìn tôi, tóm tắt lại mọi chuyện.

" Kia là đứa đã từng gửi ảnh năm cấp hai của Ý lên confession, nó cũng là đứa đã chụp được cảnh cậu với Vu Tư."

Cùng một người à?

Tôi ngốc lăng nhìn thằng nhóc đấy, rất muốn hỏi, tôi có làm gì nên tội với nhóc chưa?

Hủy hoại danh dự người khác như thế mà vẫn sống tốt quá nhỉ?

Tôi ngẩn người nhìn thằng nhóc đó mãi cũng không tìm ra được nguyên nhân nào thích đáng cho hành động tồi tệ của nó. Hồi lâu, nó bảo nó muốn trả thù Vu Tư.

Nó bảo nhà trường này rất khốn nạn, ban giám hiệu chẳng có một chút lương tâm nào cả. Nó bảo, nó ghét hiệu trưởng, nó ghét tất cả những đứa cậy mạnh, cậy quyền lực. Đó cũng là lý do nó muốn khiến Vu Tư tức giận, khó chịu, buồn bực.

Nhưng buồn cười không?

Ghét ban giám hiệu nhưng lại muốn Vu Tư tức giận và đau khổ?

Khi ấy tôi vẫn khó hiểu lắm, cho đến ngày hôm sau, tôi được triệu hồi lên phòng hiệu trưởng. Đứng trước phòng hiệu trưởng, căn phòng có quyền lực nhất trường làm tim tôi đập khá nhanh.

Hít sâu một hơi, tôi đẩy cửa bước vào trong. Nhìn thấy một người phụ nữ phong thái vừa quý phái lại sang trọng ngồi ở chiếc ghế dài tiếp khách, khuôn mặt cùng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.

Đây, là hiệu trưởng của trường tôi.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô là lúc cô phát biểu trước toàn thể học sinh. Lần thứ hai nhìn thấy cô, tôi đang ngồi ngay đối diện, hứng lấy từng cái nhìn lạnh thấu xương.

" Cậu là Nguyễn Nhật Phi?"

Tôi ngước mắt nhìn thoáng qua cô ấy một chút rồi gật đầu:

" Vâng, em là Nhật Phi."

" Cậu biết Đặng Vu Tư chứ?"

Vu Tư? Sao lại nhắc đến cậu ấy? Lẽ nào...tấm ảnh kia đã đến tay cô hiệu trưởng? Chuyện này...sẽ ảnh hưởng đến Vu Tư rất nhiều đó!

Tôi mím môi, " Đó là bạn của em ạ."

" Bạn à? Bạn như thế nào?"

"...Dạ là bạn thân."

Cô hiệu trưởng cười lạnh một tiếng, sau đó ném cả một xấp hình lên bàn. Từng tấm ảnh rõ mồn một, nhưng vẫn nhận ra kiểu chụp là kiểu lén lút như theo dõi. Khung cảnh vừa có ở trong trường, vừa có bên ngoài trường. Mà nhân vật chính vẫn là tôi và Vu Tư.

Tôi ngẩn người nhìn xấp hình nằm lăn lộn trên bàn, hồi lâu vẫn không biết nói gì nữa. Người phụ nữ kia ngồi thẳng dậy, âm thanh cười mỉa mai vang bên tai tôi:

" Chắc là cậu đã hiểu được phần nào rồi nhỉ? Tôi không đơn thuần là hiệu trưởng của trường này, mà còn là người đã sinh ra Đặng Vu Tư đấy!"

Khi rời khỏi căn phòng ấy, tinh thần của tôi vẫn còn hoảng loạn không dứt. Vu Tư đã nghỉ học gần một tuần, toàn bộ nguyên nhân đều là vì điều này.

Thất thần đi trên hành lang, tôi cũng không biết mình đã đi ra đến tận khu vực phía sau sân trường, nơi cổng sau. Những lời nói đanh thép của mẹ Vu Tư khiến tôi hoang mang lắm, cũng đau lòng lắm.

Tim tôi như thắt lại.

Chưa bao giờ tôi nghĩ mình phải đối đầu chuyện này sớm như thế. Vì trong phòng tôi không thể khóc cho nên khi đứng ở chỗ vắng vẻ, tôi đã khóc một hơi ngon lành.

Chỉ có mình tôi thôi.

Bộp!

Đang khóc như thế thì sau lưng tôi đột nhiên có âm thanh dội đến, lá cây nhỏ nhỏ trên mặt đất bị thổi tung lên. Tôi vừa lau mặt vừa xoay lưng, chợt nhìn thấy một nam sinh có vẻ tuấn tú đang từ từ đứng dậy.

Ở đây không có cửa. Âm thanh khi nãy cũng rất mạnh. Tôi ngơ ngác nhìn lên cái hàng rào, hồi lâu nhận ra, người kia trèo rào vào trường.

" Cậu muộn học à?" Tôi hỏi.

Nam sinh kia phủi phủi quần áo rồi ngẩng đầu nhìn tôi. Ánh mắt chúng tôi giao nhau. Sau này, tôi mới hiểu ánh mắt đó trước kia đã có bao nhiêu thân thuộc.

Nam sinh nọ một lời cũng không nói, cho đến khi tôi nhìn áo sơmi của cậu ta, không thấy phù hiệu liền khó hiểu.

" Cậu không có phù hiệu à?"

Nghe tôi hỏi nhiều câu, người nọ mới như tỉnh giấc, nói năng lộn xộn.

" Ừ chưa may, à không, tôi...học sinh mới chuyển đến."

Học sinh mới chuyển đến?

Tôi nhìn cậu ấy một lần nữa, " Lớp nào?"

" 10A10."

Hóa ra là học sinh mà thầy Huy đã nhắc cho tôi nghe hôm trước. Hôm nay đã được gặp mặt rồi, còn bị mình bắt tại trận đi học muộn phải trèo rào nữa.

Chuyện gặp mặt mẹ Vu Tư coi như tạm gác qua, tôi lau sạch sẽ mặt mũi mình rồi hướng đến nam sinh đó, lạnh lùng nói:

" Đi theo tôi, tôi là lớp trưởng 10A10."

Đi đằng trước, tôi tự hỏi, lẽ nào du học sinh chuyển đến đều quên hết tiếng Việt?