[Quyển 1] Ý - Con Người Tôi

Chương 31




Cầm bộ đồ hầu gái đó vào phòng vệ sinh, tôi vẫn chưa thể hoàn hồn được. Cảm xúc lúc này thật lâng lâng khó tả. Thớ vải mịn màng làm cho ngón tay tôi rất thích thú, trái tim tôi cũng rất hạnh phúc.

Đây là bộ quần áo dành cho con gái thứ hai mà tôi được mặc đó.

Khóa trái cửa phòng vệ sinh lại, tôi bắt đầu cởi bộ đồ của mình để vận y phục hầu gái kia vào. Bất ngờ ở chỗ, bộ y phục này hoàn toàn vừa vặn với cơ thể của tôi. Hoặc là do tôi gầy sẵn nên cái gì cũng vừa hết.

Đứng soi mình trước gương, tôi thích thú cười tít cả mắt. Lúc này xung quanh không có ai cả, tôi có thể thản nhiên làm mọi điều tôi thích.

Nhích ra xa tấm gương một chút, tôi dùng tay cầm hai bên chiếc váy kéo lên một khoảng, sau đó xoay một vòng. Chiếc váy theo động tác liền hất lên, xoay tròn nhìn thật là đáng yêu.

Sau vài giây, chiếc váy lại tiu nghỉu thả xuống như cũ.

Khóe môi tôi vẫn không ngừng cong lên.

Cốc! Cốc!

Bên ngoài có tiếng gõ cửa làm tim tôi giật thót một cái. Xoay người, cẩn thận mở chốt cửa rồi đẩy cửa ra, tôi thấy Vu Tư đang chìa trước mặt tôi cái gì đó. Cúi xuống nhìn kỹ một chút nữa, tôi chợt phát hiện đó là cái băng đô cũng màu trắng.

Nhìn qua thì nó tông xuỵt tông với cái bộ y phục hầu gái. Băng đô này là loại ren đó, nó không suông đuột mà có rằn rì rằn rì. Nói chung là rất đáng yêu nha.

Tôi nhìn cái băng đô đó hai giây, sau đó nhìn Vu Tư, chớp mắt hỏi:

" Cái này là sao?"

Vu Tư ném tới chỗ tôi rồi buông lời lạnh nhạt:

" Cài lên tóc chứ làm sao."

Cài lên tóc á?

Tôi há hốc miệng nhìn cánh cửa bị hung hăng đóng sầm lại. Quay về phía gương, tôi cười méo xệch với chính đứa nhóc đang hiện lên ở trong kia.

Cài thì cài, sợ gì chứ!

Tôi hừ mũi, bắt đầu quá trình cài băng đô lên tóc của mình. Thật ra cái này không phải dạng dây ruy băng, không cần tốn thời gian buộc mà chỉ cần cài thẳng lên đầu.

Gọng nhựa mỏng và nhẹ lắm nên không làm đầu hay vành tai bị đau.

Xét ra thì Vu Tư chu đáo phết ý.

Tôi nhìn thẳng vào gương, cười hì hì hai tiếng với đứa nhóc trong đó rồi bắt đầu xắn tay áo lên làm việc!!

Hôm nay là ngày đầu, không được sơ suất gì hết!

Mở cửa bước ra ngoài, tôi nhìn thấy Vu Tư đang ngồi ở bàn học làm gì đó. Xung quanh đang bày biện khá là nhiều cuốn sách khác nhau. Chữ Việt có, chữ tượng hình cũng có nốt.

Tò mò bước lại gần một tí, tôi nhón chân lên nhìn qua một lượt. Hóa ra là Vu Tư đang học ngoại ngữ, còn là tiếng Nhật nữa đó.

OMG! Tôi đây tiếng Anh còn bấp bênh không đâu vào đâu, vậy mà Vu Tư đã bắn tốc độ bay sang tận Nhật Bản rồi cơ. Chẹp chẹp, giỏi, giỏi quá đi!!

Đang mải chăm chú nhìn mấy quyển sách đủ hình thù kia, tôi không để ý chủ nhân của tụi nó đã xoay đầu trừng mắt với tôi. Cho đến khi tôi nhón chân đủ mỏi nhừ rồi thì mới hạ xuống, ngay lập tức máu dồn xuống tận gót chân làm tôi đứng không vững.

Một cú ngã ập lên người Vu Tư. Thế nhưng tôi không thấy đau gì hết. Ngó xuống thì phát hiện Vu Tư đã sớm đứng dậy, vươn hai tay đỡ lấy người tôi rồi.

Miệng muốn cười hì hì cho lạc quan nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Vu Tư, tôi lại không dám làm càn. Hai mắt chớp hai cái, tôi định để cho Vu Tư đỡ thêm một chút nữa rồi mới đứng đàng hoàng.

Không ngờ Vu Tư phũ phàng đẩy tôi ra cho tôi tự lực cánh sinh, thế là lần này tôi ngã xuống thật.

Chân tê như có đàn kiến lướt qua.

Tôi vừa chau mày, vừa mếu máo, tay liên tục xoa xoa bàn chân. Nhưng mà hễ cứ động đến là cơ thể lại run rẫy một trận.

" Cái gì cũng làm không xong. Ăn hại!" Vu Tư miệng mắng mỏ thế đấy, nhưng rồi cũng ngồi xuống, giúp tôi xoa xoa bàn chân.

Vu Tư xoa nhẹ lắm nha, cũng êm nữa.

Tôi híp mắt lại, cử động thử mấy ngón chân rồi mới thở nhẹ ra.

" Cảm ơn cậu nha."

Đứng dậy, tôi phủi phủi phía sau mông rồi quay người đi tìm cây chổi. Liếc mắt qua trái, liếc mắt qua phải, tôi không thấy cây chổi đâu hết.

" Vu Tư, cây chổi ở đâu vậy?"

Vu Tư ngồi trở lại vào bàn học, tùy tiện phun ra mấy chữ:

" Dưới gầm giường."

Ặc...

Tôi cật lực nằm sấp trên sàn nhà, mặt dí sát xuống sàn nhà lạnh lẽo, mở căng mắt nhìn vào gầm giường. Thấp thoáng thấy bóng dáng cây chổi nằm hiu quạnh, tôi liền với tay đến lấy ra.

Khi lấy ra được gần hết rồi, tôi vội vã quá nên da ma sát với cạnh giường, trầy một đường rõ rệt. Uy một tiếng rồi im bặt, tôi không dám hé răng than vãn nữa.

Mặc kệ cơn đau ở bàn tay, tôi cầm chổi rồi bắt đầu quét sạch phòng của Vu Tư. Phòng Vu Tư rộng bằng hai cái phòng ngủ ở nhà tôi gộp lại, cho nên quá trình quét dọn thật là gian nan.

Tôi quét rất kỹ càng.

Từng ngóc ngách nhỏ thật nhỏ, kín thật kín, tôi đều quét cho bằng được. Sau khi quét xong, tôi chạy ù vào phòng vệ sinh, lôi ra cái cây lau nhà. Đổ nước, vắt khăn, rồi chạy lên chạy xuống mấy vòng mới lau sạch được.

Nhìn thấy tôi cứ chạy qua chạy lại như thế, Vu Tư hình như cũng không thể tập trung học được. Khoảng chừng nửa tiếng sau, cậu ta đã gấp sách vở lại, quăng một đống ở đó rồi leo lên giường nằm.

Trên tay là cái tablet với vỏ bọc màu đen xì, Vu Tư thoải mái mở vài bản nhạc sôi động mà nghe. Còn tôi thì bắt đầu chuyển qua giẻ lau, lau từng cái bàn cái ghế...

Đến trước bàn học của Vu Tư, tôi nhịn không được mà nói:

" Vu Tư, cậu học xong cũng nên dọn lại sách vở chứ?"

Vu Tư nửa ngồi nửa nằm trên giường, mắt chẳng liếc ngang liếc dọc, cứ thế mà nói:

" Thế tao mướn mày về làm cái gì?"

Ok, Ý ổn.

Tôi thở dài đánh thượt một cách đáng thương, đặt giẻ lau sang một bên rồi dọn từng cuốn sách lên kệ ngay ngắn.

Lau một lúc, tôi bỗng làm rơi xuống đất cái gì đó. Liếc mắt nhìn xuống, tôi phát hiện đó là một chiếc khăn tay.

Tò mò ngồi xổm trên sàn nhà, tôi nhặt cái khăn đó lên. Lật qua lật lại, tôi nhận ra trên chiếc khăn có thêu chữ Ý.

Chữ Ý đó!

Này còn không phải tên tôi sao? Chẳng có cái khăn tay nào thêu chữ Ý đẹp như vậy đâu à nha!!

Nhưng mà cái khăn này nom kiểu gì cũng khác hẳn cái khăn mà Vu Tư vung tiền ra mua. Nhìn kỹ nó thêm lần nữa, ngay khoảnh khắc tôi sắp nhớ ra được nguồn gốc của nó thì chiếc khăn biến mất.

Ngây ngốc ngẩng mặt nhìn lên, tôi thấy Vu Tư đã chiếm đoạt chiếc khăn tay từ tôi, còn trưng ra bộ mặt, " tại sao mày dám động vào đồ của bố hử?" nữa...

Vẫn ngồi xổm trên sàn nhà, tôi đem tò mò hỏi luôn:

" Vu Tư này, cái khăn này nó quen quen ý. Của tớ đúng không?"

Vu Tư nghe thế liền quắc mắt:

" Làm quái gì của mày chứ? Đồ ở trong phòng tao cơ mà."

Tôi lúc này đứng dậy, thản nhiên lật cái mặt có thêu chữ ra rồi chỉ vào đó:

" Vu Tư tên Ý từ bao giờ vậy?"

Vu Tư bị lật ván bài, cái mặt đen xì xì tức giận. Nhưng mà anh đại hơi khó xơi, còn viện đủ lý do lý trấu để chối nữa cơ.

Điển hình là:

" Bạn gái tao thêu đấy."

Ồ, bạn gái Vu Tư tên Ý.

Nghe kiểu gì cũng sặc mùi hư cấu. Không phải tôi ám chỉ vì cậu ta béo nên không ai yêu, mà là bạo lực thế thì đứa nào dám yêu?

Tôi chậc lưỡi, thở dài rồi vỗ vai Vu Tư:

" Tớ có định đòi tiền cậu đâu chứ! Ngụy biện làm gì?"

" Tao làm quái gì phải ngụy biện."

" Cậu vừa ngụy biện đó thôi!" Tôi phồng má, bỗng dưng thấy giận, " Cậu thích khăn tay của tớ thì cứ nói, làm quái gì phải giấu?"

Ấy, tôi lỡ bắt chước giọng điệu của anh đại rồi >o<

" Ờ, đúng đấy. Đây là khăn của mày đấy, bây giờ tao thích giữ thì tao giữ, mày có ý kiến gì?"

Có ý kiến gì hả?

Tôi mím nhẹ môi, híp mắt lại suy tư vài giây.

Gần đến khi Vu Tư sắp hết kiên nhẫn với tôi, định quay về giường nằm thì tôi kéo góc áo cậu ta lại, rất tỉnh mà nói.

" Tớ có ý kiến."

" Cái gì?"

Tôi hơi phồng má, " Tớ từ khi nào lại thành bạn gái của cậu nhỉ?"

Khuôn mặt, thần thái của tôi khi hỏi rất là thản nhiên, cũng có chút vô tội. Tôi không biết thì tôi hỏi thôi mà, có cái gì đâu nhỉ?

Thế mà Vu Tư lại giống như bị gai xương rồng chích vào người, lập tức hất mạnh tay tôi ra, phừng phừng lửa giận:

" Mày, cái thằng biến thái này! Mau cút đi làm việc cho tao!"

Nói xong liền nhảy phốc lên giường, vặn volume đến mức cực đại. Trong phòng chỉ toàn âm nhạc là âm nhạc, ình ình đánh vào màng nhĩ người ta.

Bị mắng xối xả vô lý, tôi càng hậm hực hơn với câu hỏi chưa có đáp án của mình. Cầm giẻ lau đi vào phòng vệ sinh, tôi xả khăn thật sạch rồi mắc lên cái giá đỡ.

Sau đó tôi đi đến bên giường Vu Tư, cẩn thận hỏi:

" Tớ quét phòng lau phòng rồi, cũng lau chùi mấy đồ vật xung quanh rồi, cả dọn dẹp sách vở cho cậu luôn rồi. Bây giờ tớ nên dọn giường hay là làm gì đây?"

Vu Tư giống như giả điếc không thèm ngó tôi một cái. Trong đầu tôi bắt đầu niệm thần chú tịnh tầm một nghìn tám trăm lần.

Hít khí, thở ra, đè nén tức giận dưới bụng, sau đó thả lõng.

" Vu Tư, cậu có nghe tớ nói không?"

Thật chứ, nó có bị điếc đâu mà không nghe!!

Hít thở, hít hít thở.

Tôi bất quá nhướn người, định giành lấy cái tablet hàng hiệu kia đặt qua một bên. Không ngờ khi tôi đang vươn tay tới thì Vu Tư lại hạ tablet xuống bụng, mắt ngó qua phía tôi trừng một cái.

Cái trừng của cậu ta có sức ảnh hưởng thật ghê gớm, làm tôi loạng choạng ngã sấp lên giường luôn. Mặt úp xuống tấm drap giường thơm thật là thơm, tôi suýt thì để cơn buồn ngủ khống chế mình.

Vẫn còn nằm sấp trên giường, tôi chớp chớp mắt, bỗng nghiêng người nằm ngửa lên, hai tay dang rộng ra.

" Vu Tư à, nệm cậu êm ghê vậy đó. Còn mát nữa."

Tôi như bị chiếc giường kỳ diệu này thôi miên, nói tất tần tật những gì mình nghĩ cho Vu Tư nghe. Đôi mắt vì thích thú mà híp lại, môi lại cong lên cười tươi.

Hai tay đưa lên đưa xuống, nhiệt độ mát rượi.

" Thật thích quá đi~"

" Muốn nằm thử không?"

Đang đắm chìm trong sự diệu kỳ của chiếc giường, tôi bỗng nghe Vu Tư lên tiếng. Ngây ngốc liếc mắt sang phía cậu ta, tôi chưa kịp nghĩ gì thông suốt.

Vu Tư lại chỉ nhìn tôi, " Muốn nằm thử không?"

Tôi chớp chớp đôi mắt, đã hiểu được ý của Vu Tư. Ngập ngừng khoảng hai phút, tôi liều mạng gật đầu.

" Ừm, muốn~"

Vu Tư bỗng nhanh chóng nhích qua một bên, chừa một khoảng trống rộng rãi. Vốn dĩ giường của cậu ta đã rộng lắm rồi.

Tôi ngồi dậy, cẩn thận cởi bỏ dép lê trong nhà, leo hẳn lên giường. Thả người xuống chiếc giường êm ái nhất thế giới, tôi nhắm mắt lại cảm thụ.

Không biết Vu Tư đang làm gì nhỉ?

Căn phòng hình như đang tối lại thì phải? Vu Tư kéo rèm hở? Ừm, nhưng nệm êm quá, mát quá đi...

Tôi vẫn nhắm mắt, mơ màng xoay người tìm lấy một cái gì đó để ôm. Tôi có thói quen trên giường thì phải ôm một thứ gì đó thật ấm, thật mềm.

Vươn tay tìm qua tìm lại một lúc, cuối cùng cũng tìm được một thứ vừa ấm vừa êm. Tôi bỗng dùng lực ôm lấy thứ đó, miệng mấp máy nói:

" Ừm, tớ ngủ được không?"

Chỉ nghĩ là hỏi bâng quơ như thế thôi, không ngờ trước khi thiếp đi, tôi nghe được giọng Vu Tư sát bên tai.

" Ngủ đi."

Khoảnh khắc nghe thấy giọng của Vu Tư, tôi có một cảm giác thật ấm áp, thật nhẹ nhàng...