[Quyển 1] Ý - Con Người Tôi

Chương 28




Vì đắp thuốc được hai lần rồi nên bây giờ chỗ bong gân kia căn bản đã tốt lên một chút.

Tôi có thể tự đi từng bước nhỏ, mặc dù thời gian sẽ bị kéo dài ra. Nguyện sau khi quay lưng thì cũng không ngoảnh đầu lại nhìn tôi thêm lần nào nữa mà ngồi thẳng xuống bàn học, lấy sách vở ra đặt lên đó.

Men theo mép tường với một ít đồ dùng xung quanh, tôi đã ngồi lên giường một cách an toàn mà không động gì đến lá thuốc tổng hợp kia. Đặt một chân lên trước, rồi đến cái chân bị thương, tôi chậm rãi kê một cái gối nhỏ bên dưới.

Kê xong rồi tôi mới sực nhớ đây là phòng ngủ của Nguyện, đồ đạc là của anh ấy, thế mà tôi tùy tiện đến mức không thể nào tha thứ nổi. Nghĩ thế, tôi bèn nhìn qua phía Nguyện, cất tiếng hỏi:

" Nguyện, em có thể kê cái gối dưới bắp đùi không?"

Nguyện đang ghi chép cái gì đó, nghe tôi hỏi liền quay đầu lại quan sát một chút. Chừng khoảng năm giây, anh ấy đứng dậy đi đến chỗ tôi. Nguyện cẩn thận nhấc cái chân bị thương của tôi lên rồi lấy một cái gối khác mềm hơn nhiều kê bên dưới.

Lúc này tôi mới cảm thấy thoải mái phần nào, khẽ khàng thở ra.

" Cảm ơn anh."

Nguyện làm xong cũng chỉ nhìn tôi một cái, xong lại liếc mắt xuống bộ đồ ngủ của Như. Trong mắt anh, tôi có thể thấy được hình dáng của mình bên trong đó luôn.

Khụ >o<

Có vẻ nhìn thấy biểu cảm của tôi có hơi kỳ quái, Nguyện đã nhíu mày lại quan sát, sau đó mới ấn vào giữa trán của tôi.

" Nhìn cái gì thế hử?"

Tôi chớp mắt hoàn hồn, xoa xoa cái trán rồi ngơ ngơ lắc đầu.

Nguyện giúp tôi xong thì quay về bàn học. Có lẽ khi nãy Như với tôi đã chiếm lấy gian phòng này nên Nguyện không có thời gian để ôn bài, bây giờ thì phải học bù lại.

Nhìn cảnh này mà tôi chột dạ ghê gớm. Đã ngủ nhờ nhà người ta một bữa rồi lại còn làm phiền đến mức này nữa.

Ngồi trên giường, tôi căn bản không có gì để chơi cả. Tivi ở trước mặt cũng không thể mở được vì sẽ phiền nhiễu đến việc học của Nguyện, mà xung quanh tôi thì cũng không có gì khác ngoài gối là gối. Còn thêm được tấm chăn bông ấm ơi là ấm.

Hết.

Hầy, tôi thở ra một hơi chán chường rồi nhìn sang bóng lưng của Nguyện. Anh ấy đang đeo tai nghe để học tiếng Anh thì phải, vẻ mặt xem chừng rất tập trung.

Tôi cũng không biết mình từ khi nào lại ngồi dựa lưng vào thành giường, đầu quay sang cố định một chỗ, ánh mắt cũng chỉ hướng về một người.

Nhìn mãi mà quên cả thời gian.

Cho đến khi mi mắt tôi díu lại, nặng nề hạ xuống. Không gian chợt trở thành một màu sắc thật ảm đạm, cũng không còn thấy bóng dáng của Nguyện đang ngồi học nữa.

Tôi lại lạc vào cõi mộng của riêng mình.

Giống như tôi đã nói trước đó, mỗi lần nhắm mắt lại ngủ là tôi sẽ ngay lập tức mơ màng thấy một cảnh tượng gì đó, mà nơi ấy lại chỉ có một mình tôi thôi. Lâu ngày tôi tự hỏi, có khi nào thần kinh của mình quá yếu hay không? Hay là ban ngày mình quá mộng mơ, suy nghĩ cho nên tối mới như thế?

Nhưng mà ban ngày tôi còn không đủ thời gian để nghĩ về một lâu đài hay hoàng tử công chúa gì sất, thế mà vẫn mơ được đấy thôi.

Có lẽ là, chúng ta thích thì chúng ta mơ, cũng không cần dựa vào một thứ cảm xúc gì nhất định cả.

Cảm thấy đầu có hơi nặng cũng khá là mỏi, tôi trong cơn mê quờ quào hai cánh tay, cố tìm lấy một chỗ dựa vững chắc để chống xuống. Một hồi sau, tôi tựa như loay hoay mãi cũng không làm được gì thì bất ngờ cơ thể tôi nhẹ bẫng, bay lên không trung.

Cái loại cảm giác toàn bộ cơ thể đều được nhấc bổng thật là thích thú. Đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại, khóe môi tôi bất giác cong nhẹ lên, cười thật mảnh. Rất nhanh, cơ thể tôi lại được đặt xuống một cách nhẹ nhàng.

Xung quanh có không khí lành lạnh phả đến. Tôi vẫn không mở mắt ra, tự cựa quậy người để tìm lấy một vị trí thoải mái, sau đó tiếp tục chìm vào cõi mộng mơ.

Lần này tôi thấy mình đang đứng trong một cái sân nhỏ, xung quanh có trồng vài khóm hoa màu hồng phấn rất xinh xắn. Tôi liếc nhìn chúng một chút rồi đi lại gần, ngồi xổm ngắt trộm vài đóa.

Cài mấy đóa hoa ấy lên sau vành tai mình, tâm tình tôi có chút vui vẻ kỳ lạ. Đứng dậy, tôi lại nhìn ngắm cái sân nhỏ này thêm một lần nữa. Sau đó phát hiện đi lên phía trên thì sẽ có một ngôi nhà.

Vì sự hiếu kỳ, tôi đã nhanh chóng có mặt trước ngôi nhà đó. Cửa nhà đã đóng lại nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng cười nói rất vui vẻ. Bên phải có một khung cửa sổ hình vuông, tôi nhoài người qua nhìn vào.

Qua lớp kính bị một ít sương sớm vây phủ, hình ảnh bên trong có chút nhạt nhòa không rõ. Tôi dùng tay lau lau lớp kính, lúc này mới thấy rõ được những gì đang diễn ra bên trong đó.

Gia đình kia có một cặp vợ chồng già và một người con gái đã khá lớn. Đưa mắt quan sát từng thành viên một, tôi ngây người khi mà nhận ra kia chính là cha mẹ của tôi, còn người con gái khá lớn kia chính là chị Thư.

Ba người bọn họ đang cùng sống trong ngôi nhà đó với một niềm hạnh phúc bất diệt. Tiếng cười nói lanh lảnh, từng ánh mắt ấm áp trao nhau nhưng lại khiến lòng tôi lạnh lẽo.

Ngoài này không khí có chút biến đổi. Tôi ngây ngốc cúi mặt xuống nhìn lòng bàn tay của mình, phát hiện một vài bông hoa tuyết đang đậu trên đó, lạnh buốt, ướt át.

Ngước mắt lên nhìn bầu trời, tôi thấy có rất nhiều, rất nhiều hoa tuyết màu trắng muốt đang bay lả lơi. Từng đóa nhỏ đậu trên khuôn mặt tôi, có đóa lại rơi ngay trên môi tôi.

Mím nhẹ môi lại, tôi cảm nhận được cái ẩm ướt lạnh lẽo của nó. Hạ mi mắt nhìn khung cảnh hạnh phúc ở trong kia một lần nữa, tôi không thể giải thích được vì sao mình lại không xuất hiện ở trong đấy.

Tại sao, lại chỉ có ba người nhỉ?

Nắm lòng bàn tay lại, hoa tuyết sớm tan chảy thành từng giọt nước nhỏ, trong vắt, thuần khiết.

Hoa tuyết tan biến, ngôi nhà cũng mờ nhạt dần, hình ảnh hạnh phúc kia cũng bắt đầu được xóa đi. Âm thanh cười nói không còn nữa, thay vào đó là một khoảng không gian thật tĩnh lặng.

Tôi choàng mở mắt, vật đầu tiên tôi nhìn thấy chính là trần nhà bê tông. Nặng nề đảo mắt qua phải, tôi thấy khung cửa sổ hình vuông đã được đóng lại, còn kéo rèm kín mít. Đảo mắt qua trái, tôi mơ màng thấy hình ảnh người con trai ban nãy còn ngồi học, bây giờ đang xoay lưng về phía tôi.

Đợi đến khi tinh thần tỉnh táo ba phần, tôi mới loạng choạng ngồi dậy rồi giật mình phát hiện vị trí nằm ngủ của mình có chút thay đổi.

Ban nãy tôi nằm sát bên ngoài, lúc này thì đang ở bên trong mất rồi. Chắc là Nguyện đã đẩy tôi vào trong đây nằm. Xoa xoa hai hốc mắt nóng rực, tôi rất kinh ngạc khi nhận ra mình vừa khóc trong mơ.

Vài giọt còn đọng lại bên khóe chưa trôi đi.

Tôi dùng tay lau nó rồi ngồi thất thần nhìn xung quanh. Tôi không nhìn vào một điểm cố định nào cả, chỉ biết là nhìn vào khoảng không thôi.

Giấc mơ hôm nay có phần đau lòng quá.

Liệu có phải đó là nỗi sợ mà tôi luôn túc trực trong tâm trí hay không?

Đưa tay ghì lên ngực trái, tôi cắn nhẹ môi nhưng cũng không cách nào kìm lại được xúc cảm của mình. Bỗng dưng tôi thấy nhớ mẹ quá, tôi nhớ cả ba nữa.

Cảm giác này là gì vậy?

Tôi bỗng dưng muốn ba mẹ ôm lấy tôi quá, muốn họ xoa đầu tôi, cười nói với tôi, nhìn tôi thật trìu mến.

Tôi nhớ họ quá...

Nằm ngủ ở một gian phòng lạ lẫm đúng thực là không thể quen được. Cảm giác này khó chịu chết đi được.

Tôi lần nữa lại dùng tay lau qua lau lại khuôn mặt của mình, hồi sau định nằm xuống thì thấy Nguyện động đậy thân thể.

Bỏ hai tay xuống, tôi im thin thít nhìn Nguyện. Ngay sau đó, anh ấy ngồi dậy thật làm tôi có hơi luống cuống.

" A...em làm anh thức giấc hả?"

Nguyện nghe thấy giọng tôi có vẻ bất ngờ lắm. Anh quay mặt nhìn tôi, sau đó mở đèn bàn lên. Gian phòng mới đó đã được lấp đầy ánh sáng. Trái tim tôi cũng tự dưng ấm áp trở lại.

Nguyện dụi mắt, " Sao em không ngủ?"

" Em..." Tôi chớp mắt, " Em gặp ác mộng cho nên giật mình tỉnh dậy thôi. Ừm, anh ngủ đi. Em cũng ngủ luôn."

Tôi nói xong liền xoay người, nằm xuống, im thin thít. Nguyện vẫn còn ngồi một chỗ, đôi mắt hoài nghi nhìn tôi. Vài giây sau, anh lại xoa nhẹ tóc tôi.

" Ác mộng ghê lắm à?"

Tôi rút cằm trong chăn, chỉ chừa đôi mắt, làm động tác gật gật. Nguyện nhìn thấy thế liền cười khẽ, nằm xuống ngay sát bên tôi.

Anh ấy bỗng xoay mặt về hướng tôi, bàn tay vẫn còn nghịch nghịch vài cọng tóc của tôi.

Thình thịch, thình thịch...

Tôi lồng chặt hai bàn tay bên dưới lớp chăn bông, mắt chỉ chăm chăm liếc xuống dưới, tránh đi đôi mắt đang nhìn tôi trân trân kia.

Nghịch tóc xong, Nguyện vỗ nhẹ lên vai tôi. Cái kiểu này rất giống dỗ con nít ngủ á...

Tôi chớp chớp mắt, nhìn anh.

" Nhắm mắt lại đi, mở hoài thì làm sao mà ngủ?"

Nghe xong lời đó, tôi tự giác nhắm mắt lại, cảm nhận được từng cái vỗ nhẹ nhàng trên bả vai. Một lúc sau còn nghe thấy âm điệu gì đó rất êm tai.

Không thể nào!

Tôi nghe nhầm đấy à?

Nguyện...đang hát?

Một lần nữa mở mắt ra, tôi phát hiện anh vừa mới hát thật. Giọng điệu trầm trầm nhưng lại không quá lạnh lùng, nghe rất dịu dàng.

" Trước đây Như cũng hay bị gặp ác mộng, tôi đều hát cho con bé nghe. Chỉ là thử thôi, không biết với em thì có hiệu quả không nhỉ?"

Nguyện thấy tôi nhìn một cách kinh ngạc liền giải thích như thế. Nghe xong, tôi phần nào hiểu ra nên gật gù, nhắm mắt lại.

" Thế anh hát theo yêu cầu đi."

Vì nhắm mắt rồi nên tôi không biết được sắc mặt của Nguyện như thế nào, nhưng chắc là khó coi lắm, haha.

Nguyện im lặng trong chốc lát, hồi lâu thì hỏi tôi muốn nghe bài gì. Thế là tôi yêu cầu một loạt bài, xong việc tiếp theo là vểnh tai lên nghe liveshow âm nhạc chúc bé ngủ ngon thôi.

Quả nhiên, sáng hôm sau tôi không muốn rời giường vì ngủ rất ngon.

Ngặt nỗi, đây không phải là giường chính chủ cho nên tôi không thể nằm ủ ở đó quá lâu được. Tiếng ồn ả bên ngoài làm tôi tỉnh giấc, lục đục ngồi dậy rồi bước vào phòng tắm rửa mắt.

Sau khi xong xuôi các thứ rồi, kể cả thay lại bộ đồng phục hôm qua, tôi mới phát hiện chân mình đã đỡ đau hơn rất nhiều. Bài thuốc này đúng là hiệu quả thật đó!!!

Tôi vui sướng trong lòng, sau đó quay người mở cửa rời khỏi phòng ngủ. Xuống bên dưới, tôi nhìn thấy Như cùng Nguyện đang đứng bàn luận cái gì đó.

Nghe thấy Như bảo:

" Sao anh không bảo với em sớm một tí?"

Nguyện thì thờ ơ đáp:

" Bây giờ nói rồi đấy thôi."

Như hơi giận, phồng má, " Anh đáng ghét quá!! Sao có thể tàn nhẫn với em gái mình như vậy? Sao anh lại không đèo em đi học huhu..."

Nghe đến đây, tôi mới tầm ngầm hiểu ra vấn đề của hai người bọn họ. Thấy Nguyện cũng chưa nói gì, tôi mới bước lại gần đó, định nói vào vài câu.

Tôi cảm thấy Nguyện không chở Như đi học là vì còn vướng bận tôi ấy, cho nên tự bản thân cảm thấy tội lỗi quá chừng.

" Anh Nguyện, Như." Tôi gọi hai người.

Như khi nãy còn phồng má hờn dỗi, bây giờ thấy tôi thì cô bạn liền mỉm cười đi lại gần.

" Chân Ý còn đau không?"

Tôi nhìn xuống chân mình, lắc lắc vài cái, " Không còn đau nữa! Ừm, tớ có thể tự về nhà được rồi. Hai người đi học đi kẻo muộn á."

Như đang nắm tay tôi, nghe vậy thì có hơi trầm tư suy nghĩ. Tôi nhìn sang phía Nguyện, thấy anh cũng chẳng nói gì thêm.

" Nè, có phải Ý mua chuộc gì anh Nguyện không? Anh ấy bỗng dưng tốt với người ta đến kỳ lạ." Như lúc này ghé tai tôi thì thầm thì thầm.

Tôi lại buồn nhột mà gãi gãi vành tai, sau đó vô tội lắc đầu:

" Ý không có làm gì hết á!"

Tôi có làm gì đâu chứ!!!!

Nhìn khuôn mặt của Như tà ma đến mức sống lưng tôi cũng muốn đổ mồ hôi lạnh. Hai đứa chúng tôi cứ mãi nhìn nhau, đá mắt đầy ý tứ với nhau đã đời rồi Nguyện mới chịu lên tiếng.

" Em so đo cái gì thế? Anh đương nhiên là chở em gái rồi."

Hai mắt Như bỗng lấp lánh, " Ơ, anh nói thật sao? Vậy còn Ý?"

Nguyện hơi nhìn qua phía tôi, sau đó nhếch môi lên cười khẩy. Nhìn nụ cười của anh ta, tôi thập phần không an tâm tí nào!

" Thì anh sắp chở em gái bị thương ở chân về nhà đây. Còn em hôm nay tự đi đi."

Như, (╯-_-)╯ ╧╧

Tôi, ヾ( "・∀・`)ノ

Cho dù vạn năm tu luyện đi nữa thì sói đen mặt than cũng không thể tu thành thỏ trắng nai tơ đâu. Đây là điều không thể thay đổi được, không cách nào thay đổi được.