[Quyển 1] Tru Tâm Chi Tội

Chương 62: Ngươi Có Biết Người Ngươi Muốn Chém Là Ai Không?...




Chương 62. Ngươi có biết người ngươi muốn chém là ai không? Chính là người của lão tử!

Bạch Thanh Nhan mặc quân phục Lang Nghiệp, trên đường đi cũng không bị chặn lại nghi vấn. Nhưng y vẫn hết sức cẩn thận, một đường đi sát bên cạnh đoàn xe, hồi lâu mới vòng qua. Chưa kịp đến gần xe chở tù binh đã nghe thấy một mảnh kêu khóc thê thảm, khiến lồng ngực y từng hồi khẩn trương lên.

Cẩn thận tránh khỏi tai mắt của đám lính gác, y tiến lại gần xe chở tù binh. Thấy mấy người Ngọc Dao nằm sau hàng rào gỗ rêи ɾỉ, trên người vết thương bị cắn huyết nhục mơ hồ, thập phần thê thảm. Y cố nén đau xót, thấp giọng nói, "Ta là Bạch Thanh Nhan."

Tiếng rêи ɾỉ đột nhiên ngừng bặt. Một lúc sau, vài tiếng kích động hô hoán vang lên:

"Thái tử Điện hạ? Người đến rồi?"


"Điện hạ, người bị bọn họ đưa đi đâu vậy? Chúng ta còn tưởng rằng người gặp phải bất trắc gì."

"Thái tử Điện hạ! Hôm nay bên này gặp phải bầy sói tuyết, thật sự là..."

Bạch Thanh Nhan vội ngăn bọn họ lại, tránh thu hút sự chú ý của lính Lang Nghiệp.

"Trên người các ngươi bị thương nặng như vậy lại không được băng bó, sao có thể để như vậy được? Chờ ta một lát, ta đi..."

"Hôm nay có hai gã quan viên tới, một người nói là sẽ phái người xuống băng bó cho chúng ta. Thế nhưng người đại quan lại nói có chết cũng không cho. Gã bảo, 'Quân tư Lang Nghiệp là để cho thiết kỵ Lang Nghiệp dùng, lũ tù binh này còn sống đã là thiên đại vận khí*, cần gì lãng phí thuốc cao băng vải?'. Thái tử Điện hạ, người không nên tự chuốc lấy cực khổ. Bọn họ sẽ không cho."


*Thiên đại vận khí: Vận khí cực kỳ tốt.

Bạch Thanh Nhan nghe xong, lồng ngực cũng lạnh lẽo. Ngoại trừ Nhiễm Trần thân là Giám quân, còn có đại quan nào khác? Còn chẳng phải bị Kỷ Ninh làm khó dễ? 

Thật không nghĩ tới, hắn còn đem hận thù đối với mình liên lụy đến tính mạng những người Ngọc Dao này.

"Các ngươi không cần lo lắng, ta đi tìm bọn họ thương lượng chút thuốc mỡ và băng vải tới."

"Thái tử Điện hạ, bọn họ làm sao sẽ cho ngươi?"

"Ta..." Bạch Thanh Nhan nhớ lại lời Nhiễm Trần nói hôm nay, trong lòng một mảnh mờ mịt. Nếu như Kỷ Ninh không trông cậy nổi, cũng chỉ có thể đi cầu hắn.

Thế nhưng Nhiễm Trần giảo hoạt như vậy, liệu có khi nào sẽ mượn việc này thử đục nước béo cò* không?

*Nguyên văn là "Sư tử đại khai khẩu" (狮子大开口): Công phu sư tử ngoạm, cắn một phát được cả miếng to, trong ngữ cảnh này đại khái tương đương với câu "Đục nước béo cò".


Thực sự phải đi cầu xin hắn sao? Thế nhưng nếu không cầu xin hắn thì còn có biện pháp nào khác ư?

Bạch Thanh Nhan có chút chần chờ, nhìn về phía những người Ngọc Dao này. Ánh mắt bọn họ không hẹn mà cùng hướng đến Bạch Thanh Nhanh, mang theo hy vọng cùng tín nhiệm. Đó là Thái tử của bọn họ, Chiến thần của bọn họ, chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ mặc bọn họ.

Thế nhưng Chiến thần thân thể phàm tục này, hiện tại cũng chỉ là tù nhân nô ɭệ. Lại chẳng có ai hỏi lấy một câu, để có thể trông nom bọn họ, rốt cuộc Bạch Thanh Nhan đã phải trả giá những gì?

Bọn họ không nghĩ. Hoặc là không muốn nghĩ. Những đôi mắt cứ tha thiết phát ra ánh sáng, vô cớ mà nóng bỏng nhìn Bạch Thanh Nhan. Tựa như những đôi tay cứ không ngừng đẩy y tiếp tục tiến về con đường chẳng ai lường trước được.
"Ta tự có biện pháp." Bị vây quanh bởi những ánh mắt như vậy, Bạch Thanh Nhan cũng không thể nói được lời gì khác. Y dằn phần mờ mịt kia xuống đáy lòng, đứng lên chuẩn bị rời đi. Ai ngờ, ngay khi y vừa xoay người, một tiếng kêu lớn vang lên:

"Thú vị thật, hóa ra nơi này vẫn còn một con cá nhỏ lọt lưới!"

Là ai?

Bạch Thanh Nhan đứng sững tại chỗ, chỉ thấy một gã quan viên Lang bước tới, đi theo phía sau là cả một đội thân binh. Viên quan kia tuổi đã lớn, nhưng một chút ổn trọng lão thành của người trung niên đều không có, cả người toát lên vẻ dâʍ tà hèn mọn. Tiến lại gần, gã thấy rõ gương mặt Bạch Thanh Nhan, như con ruồi ngửi được món ngon mỹ vị, càng không kiêng nể nhìn chằm chằm Bạch Thanh Nhan.

"Thân hình cao gầy, nước da trắng nõn, đồng tử mang theo sắc tím. Xem ra, đây chính là thứ Bệ hạ sở cầu... Tàn dư Ngọc Dao?"
Người kia là ai? Dư nghiệt Ngọc Dao trong miệng gã nói là muốn chỉ mình sao?

Bạch Thanh Nhan đột nhiên nghĩ tới tối hôm qua, Nhiễm Trần nói vài câu hàm ý không rõ ràng. Sẽ hại chết Kỷ Ninh, hại chết những người Ngọc Dao này, cần phải che giấu tung tích chính là nói chuyện này sao? Kỷ Ninh tư tàng* cho chính hắn một "Dư nghiệt Hoàng thất Ngọc Dao"?

*Tư tàng: Cất giấu, lưu trữ vì việc tư, vì chính mình.

Trong chớp nhoáng, trong đầu Bạch Thanh Nhan hiện lên ý niệm này. Trách không được Kỷ Ninh luôn cường điệu nhắc nhở y không được đi ra ngoài, không được cùng người bên ngoài nói chuyện, trách không được Vương Vạn phải đổi giọng gọi y một tiếng "Công tử",... Tất cả đều là vì che giấu thân phận Thái tử của y?

Thì ra là thế! Nói vậy thì tên quan viên Lang Nghiệp này đã sớm như kền kền săn tìm lâu ngày, chỉ là bởi y rơi vào tay Kỷ Ninh, vây ở trong phòng hắn, cho nên mới có thể cái gì cũng không biết.
Nhưng cái phải tới chung quy sẽ đến. Chính y ngày hôm nay, coi như là tự chui đầu vào lưới!

Bạch Thanh Nhan nghĩ tới đây, trái lại đã tỉnh táo, bất ty bất kháng* nhìn trở lại. Người đối diện ánh mắt lộ ra tia tham lam, như là đem Bạch Thanh Nhan toàn thân đều liếm một lần, cuối cùng dán lên mặt y. Bạch Thanh Nhan chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn lạnh lẽo mà dâʍ tà, khiến y trào lên một trận buồn nôn.

*Bất ty bất kháng: Không siểm nịnh cũng không kháng cự.

"Dư nghiệt Ngọc Dao này, quả nhiên sinh ra không tồi." Lý Đại nhân híp mắt lại, "Cũng trốn đủ kỹ. Hoàn hảo hôm nay lại bị đào ra."

"Ngươi muốn làm gì?"

"Làm gì?" Lý Đại nhân nhếch miệng cười, lộ ra răng trắng dày đặc, "Đương nhiên là mang ngươi trở về, cẩn thận mà 'Thẩm vấn' một phen!"

Nói đoạn, gã hướng thân binh của mình hô:
"Đi bắt y trói lại, đưa đến mã xa của ta!"

Thân binh kia đáp ứng, đi lên định túm lấy cánh tay Bạch Thanh Nhan. Lại bị Bạch Thanh Nhan một cước đá vào xương sườn, trực tiếp ngã xuống đất không dậy nổi. Lý Đại nhân phất tay một cái, phía sau thân binh chen nhau xông lên, đem Bạch Thanh Nhan vây ở bên trong. Nhưng những binh lính bình thường này nào có thể là đối thủ của Bạch Thanh Nhan? Tuy Bạch Thanh Nhan gân mạch trọng thương chưa lành, chỉ bằng công phu quyền cước, vài kẻ dám tiến lên cũng đều bị y đánh lui trở về. 

Cục diện giằng co. Lý Đại nhân da mặt run rẩy, thở hổn hển:

"Ta thấy ngươi sinh không tệ, vốn không muốn thương tổn ngươi ngươi lại tự tìm đường chết! Người đâu! Bắn cung cho ta!"

Bắn cung?!

Bạch Thanh Nhan sắc mặt đại biến. Tự y tất nhiên có thể tránh được, nhưng những tù nhân Ngọc Dao bị giam trong xe chở tù có thể tránh đi đâu?
Song tình thế không cho y suy nghĩ nhiều. Phía đối diện, rải rác những mũi tên dài đã hướng y bắn tới! Bạch Thanh Nhan không né không tránh, ống tay áo phần phật tung bay trên không trung, thản nhiên tiếp nhận! Nhưng ngay sau đó, những mũi tên gần nhất vun vút lao đến, Bạch Thanh Nhan không còn may mắn như thế. Một mũi tên trực tiếp xuyên qua đầu vai y, máu lập tức phun ra. Bạch Thanh Nhan lảo đảo lui về phía sau, duỗi tay rút ra mũi tên kia, kéo theo cả một mảng thịt. Bàn tay che trên vai, máu vẫn như trước tuôn ra, rỉ qua những kẽ ngón tay.

"Lên, trói chặt y lại giải đi cho ta!"

Thời điểm thân binh lại xông lên một lần nữa, động tác phản kích của Bạch Thanh Nhan không linh hoạt như vừa rồi. Nhưng y vẫn như cũ không hề khoanh tay chịu chết. Có lẽ là chứng kiến nhiều thân binh như vậy lại không làm gì được một người Ngọc Dao tay không tấc sắt, sắc mặt Lý Đại nhân đều đen thành đáy nồi. Gã lớn tiếng mắng chửi:
"Các ngươi đám phế vật này! Rút đao ra cho ta!"

Tất cả thân binh đáp ứng, thực sự rút đao ra! Trên mặt tuyết phản chiếu mười mấy lưỡi đao sáng loáng, lao đến trước gương mặt trắng bệch, tựa hồ không còn chút huyết sắc của Bạch Thanh Nhan. Nhưng thần sắc y lại càng thêm kiên nghị, đến mắt cũng không nháy một cái, trực tiếp nghênh đón lưỡi đao xông tới!

"Nhanh lên! Chỉ cần chém không chết, đều giải về cho ta!" Tiếng quát tháo của Lý Đại nhân còn chưa rơi xuống đất, đã lập tức nghe được một tiếng thét lớn:

"Ta xem ai dám!"

Những thân binh này căn bản còn chưa kịp phản ứng, đã bị một người đá bay trên nền tuyết! Bạch Thanh Nhan thân thể lảo đảo, không thể đứng vững, trực tiếp bị ôm vào một lồng ngực ấm áp.

Y ngẩng đầu, thấy Kỷ Ninh trên trán nổi gân xanh, phẫn nộ đến mức cả gương mặt đều vặn vẹo. Hắn không liếc Bạch Thanh Nhan lấy một cái mà gắt gao nhìn chằm chằm quan viên Lang Nghiệp phía đối diện.
"Lý Đại nhân, ngươi có biết đây là nơi nào không? Đây là đại binh của lão tử! Ngươi có biết người ngươi định chém là ai không? Là người của lão tử!"