Chương 30. Thái tử Điện hạ, ngươi đang nghĩ tới ai?
Thám báo?
Bạch Thanh Nhan đứng sững tại chỗ, cưỡng bách chính mình phải tập trung tinh lực. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi cũng chẳng nhớ ra sai sót gì khiến sự việc bại lộ.
Bạch Thanh Nhan chấp chưởng Đội thám báo Ngọc Dao mười mấy năm, cũng từng giao chiến với thám báo Lang Nghiệp không phải một hai lần. Hai bên có thắng có bại, y không thể giữ mọi chuyện kín như bưng không một kẽ hở. Nhưng tâm pháp của Hoàng tộc Ngọc Dao là bí mật lớn nhất, y đảm bảo nó tuyệt đối không thể bị tiết lộ.
Sở dĩ y chắc chắn như vậy là bởi vì tới đời Phụ hoàng y, Hoàng thất bạc nhược vô dụng. Nếu không phải y ra sức chống đỡ, Ngọc Dao đã sớm mất nước từ mười năm trước. Đã như vậy, liệu có Hoàng thất nào lại muốn nếm mật nằm gai tu luyện khổ hạnh loại tâm pháp kia?
Mà không, cũng không thể nói là tuyệt không tiết lộ. Chỉ có duy nhất một lần sơ hở là y ở trong sơn động luyện công tẩu hỏa nhập ma. Đều dựa vào người nọ một tay cứu y trở về, cũng chính vì thế mà người nọ đối với công pháp này có chút hiểu biết. Nhưng người nọ đã chính miệng thề tuyệt không để lộ bí mật. Thậm chí lần cuối cùng gặp mặt... Là hắn thật sự giữ kín bí mật đến suýt chút nữa mất mạng.
Bạch Thanh Nhan nhớ tới chuyện cũ, bất giác thất thần. Thân hình y có chút lung lay, trên mặt thiếu huyết sắc. Ai ngờ bộ dáng thất hồn lạc phách này đều lọt vào mắt Nhiễm Trần. Hắn vẫy tay, kêu Long Dã không cần lên tiếng, chống cằm tỉ mỉ quan sát, hệt như đang xem xét một món trân bảo tinh mỹ tuyệt luân.
Nhiễm Trần nhìn đủ rồi, chậm rãi cất giọng.
"Không rõ thần thái ảm đạm đau thương như vậy là Thái tử đang nghĩ tới ai?"
Bạch Thanh Nhan bị đánh thức từ trong hồi ức, lắc đầu:
"Không có nghĩ tới ai."
"Thật sự không có? Ta lại cảm thấy Thái tử Điện hạ dường như đang nhớ tới một vị cố nhân 'đã lâu không gặp', lại 'hận không thể chết trước mặt hắn'."
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ lại như giáng một đạo sấm sét trong lồng ngực Bạch Thanh Nhan. 'Đã lâu không gặp', 'hận không thể chết trước mặt hắn', cố nhân này chẳng phải Kỷ Ninh thì còn có thể là ai.
Chẳng lẽ Nhiễm Trần đã biết chuyện xưa của bọn họ? Rốt cuộc hắn biết nhiều hay biết ít?
Nếu Nhiễm Trần đã thực sự biết được gì đó, há còn mất công giăng bẫy thử y? Chỉ sợ hắn đang phải dựa vào suy đoán, nếu y thật sự tâm phiền ý loạn, nhất định sẽ sập bẫy!
Bạch Thanh Nhan tuy yếu thế nhưng dù sao cũng là người nắm toàn bộ thực quyền Ngọc Dao, tất có thể bày mưu lập kế. Chật vật bất kham trước mặt Kỷ Ninh chẳng qua cũng chỉ vì đó là "hắn". Lúc này, Bạch Thanh Nhan thận trọng suy nghĩ chân tướng, trầm giọng nói:
"Thanh Nhan lại không có cái gì gọi là hoài niệm cố nhân. Vừa rồi chẳng qua đang nghĩ tới đất Lang Nghiệp lạnh lẽo khô cằn, con người dũng mãnh, thế nhưng lại có thể dưỡng ra được một Nhiễm Giám quân phong nhã xuất sắc như vậy. Có lẽ dục tú chi linh* Lang Nghiệp đều hội tụ trên một mình ngươi."
*Dục tú chi linh: Linh khí, tinh hoa.
Ánh mắt Nhiễm Trần vừa động, Bạch Thanh Nhan lập tức bắt được một tia thất vọng mong manh. Nhưng thất vọng này nhanh chóng tản đi, Nhiễm Trần cười rộ lên:
"Nói như vậy là ta cùng Thái tử Điện hạ đang thưởng thức lẫn nhau."
"Không dám nhận. Tại hạ chẳng qua chỉ là một tù binh."
Bạch Thanh Nhan đã sớm không chống đỡ nổi, chỉ đành hạ thấp thân phận để mau chóng thoát thân. Nhiễm Trần lại tiếp tục không buông tha:
"Lời này sai rồi. Ngọc Dao tuy vong nhưng Thái tử Điện hạ chung quy vẫn là Thái tử Điện hạ. Nếu không chê, Thái tử Điện hạ có thể đến chỗ ta... Ta có thể thay ngươi tạo một cái chết giả, từ nay về sau ngươi yên yên ổn ổn ở bên cạnh ta. Ngươi thấy sao?"
Bạch Thanh Nhan nhìn chằm chằm đôi mắt đào hoa đang cười kia. Y trong lòng hiểu rõ, đằng sau nụ cười tươi vô hại kia là một cặp nanh vuốt sắc nhọn sẵn sàng cắn phập lên người y bất cứ lúc nào.
Y chỉ không hiểu Nhiễm Trần rốt cuộc ôm tâm tư gì mà phải nhất định có được y.