Chương 106. Kỷ Ninh Sao Lại Khác Thường Như Vậy?
Trong lòng Bạch Thanh Nhan đột nhiên cháy lên một tia hy vọng mong manh... Kỷ Ninh đối với mình còn niệm chút tình xưa nghĩa cũ, không muốn để mình phải chết sao?
Không, không thể nào! Bạch Thanh Nhan đột nhiên nhớ tới, Kỷ Ninh từng nói một câu: "Ta sẽ không để cho ngươi chết, ta sẽ khiến ngươi phải ở bên cạnh ta sống không bằng chết, để ngươi từ từ chịu đựng những tội lỗi mà ta đã phải trải qua!"
Cho nên, kể cả người cứu mình chính là hắn, đại khái cũng chỉ vì muốn tiếp tục hành hạ dằn vặt mình.
Bạch Thanh Nhan mới nghĩ tới đây, cửa mã xa đột nhiên mở ra.
Y nhìn về phía cửa, chỉ thấy Kỷ Ninh đang vỗ ngực, sắc mặt tái nhợt đứng trước cửa. Cánh cửa phía sau lưng mở toang, gió lạnh rít gào bén nhọn, xuyên cửa lao vào bên trong.
Bạch Thanh Nhan cẩn thận quan sát sắc mặt hắn. Gương mặt ấy tiều tụy mà uể oải, lại không hề dữ dội mảy may.
"Ngươi..." Bạch Thanh Nhan do dự một hồi, mở miệng hỏi, "Ngươi bị thương sao?"
"Không phải."
Kỷ Ninh nói xong, cúi người hôn lên trán Bạch Thanh Nhan, sau đó nằm xuống bên cạnh y.
Tuy rằng đã điều tức qua, nhưng nơi chịu tổn thương mạnh nhất vẫn từng trận đau đớn. Kỷ Ninh mệt mỏi nhắm mắt lại, không nhận ra ánh mắt Bạch Thanh Nhan nhìn hắn so với mấy ngày trước đây hoàn toàn bất đồng.
"Ngươi là vì cứu ta, cho nên mới bị thương?" Bạch Thanh Nhan thử hỏi.
"Ngươi không nên suy nghĩ nhiều, ta cũng không muốn nhắc lại chuyện này. Đây chỉ là việc ngoài ý muốn."
"Ngoài ý muốn? Ngươi, ngươi vì sao..."
Vì sao lại không bởi vì việc ngoài ý muốn này mà hung hăng tra tấn ta nữa?
"Ta nói không muốn nhắc lại chuyện này!"
Kỷ Ninh bật thốt lên, thanh âm mang theo vài phần cáu giận. Nhưng ngay lập tức, hắn phát hiện ra khẩu khí của mình không ổn. Hắn đột ngột trở mình, ôm Bạch Thanh Nhan vào trong ngực. Hắn lại không hề phát hiện, thân thể Bạch Thanh Nhan trong nháy mắt cứng đờ.
Những hồi ức không chịu đựng nổi, khoảnh khắc lại tràn ngập trong tâm trí Bạch Thanh Nhan... Sau đó thì định thế nào? Dùng thân thể như vũ khí gϊếŧ người mà trừng phạt, làm ra những nhục hình bất kham đối với người hắn đã từng quý trọng nhất trên đời; hay là dùng những sự tình ngọt ngào nhất trước đây để dằn vặt, vũ nhục...
Kỷ Ninh vẫn êm ái chạm lên trán y.
Sau đó người kia vòng tay ôm y càng chặt hơn. Toàn bộ gương mặt Bạch Thanh Nhan đều chôn trong lồng ngực Kỷ Ninh, y có thể cảm nhận được hô hấp của Kỷ Ninh đang phun lên tai mình.
Thanh âm của Kỷ Ninh cũng đồng thời truyền đến bên tai y, hết sức nhẹ nhàng, trầm thấp.
"Xin lỗi."
"..."
"Khi nãy ta không phải cố ý nói như vậy. Ta biết ngươi chỉ là lo lắng cho ta mà thôi."
"..."
"Ta không sao. Ngươi ngủ đi, Thanh Nhan."
"..."
"Nghe lời. Ta yêu ngươi."
Nói xong, Kỷ Ninh nhẹ nhàng hôn y vài cái, mới thả y ra khỏi lồng ngực mình. Rất nhanh, hô hấp hắn đều đều, chìm vào giấc ngủ.
Thương thế trầm trọng, Kỷ Ninh cũng ít nhạy cảm hơn ngày thường. Ngay cả người bên cạnh trằn trọc cũng không hề phát hiện. Hắn không biết, Bạch Thanh Nhan nằm bên người hắn, một đêm này chưa từng chớp mắt.
Bạch Thanh Nhan kinh ngạc vạn phần, trở thành một câu hỏi canh cánh trong lòng... Kỷ Ninh đây là, làm sao vậy?!