Chương 104. Truyền công thất bại.
Gân mạch cả người Bạch Thanh Nhan vừa tê dại vừa sưng trướng. Ngọc Dao công pháp ở bên trong cơ thể nhanh chóng lưu chuyển, dao động càng lúc càng nhanh. Kinh mạch bị tổn thương của y căn bản không chịu nổi cường độ lớn như vậy, đã ngấp nghé bên bờ vực tan vỡ.
Nhưng bí quyết về Ngọc Dao công pháp đã sớm khắc tạc trong tâm khảm thần hồn y. Bạch Thanh Nhan vừa mới tỉnh lại, đã theo bản năng có thể vận dụng được. Trong nháy mắt, công lực mạnh mẽ như ngựa hoang được thuần hóa, tốc độ lại càng lúc càng nhanh. Sau vài vòng xoay chuyển, cuối cùng tụ lại ở đan điền. Rất nhanh, hàn độc đã không còn chốn dung thân, gần như bị bức hẳn ra khỏi cơ thể.
Trong đầu, chấn động vẫn không khác nào từng đợt từng đợt sóng dữ dội nối tiếp nhau. Tâm trí Bạch Thanh Nhan một mảnh hỗn loạn, dùng dằng dừng lại ở một khắc kinh tâm động phách nhất cuộc đời y... Trong lòng y chỉ canh cánh một câu hỏi:
Kỷ Ninh sắp chết!
Để bảo vệ mình, hắn đã gϊếŧ toàn bộ đội thám báo Lang Nghiệp. Nhưng chính vì thế, hắn đã trúng phải ám toán của đội trưởng thám báo!
Chỉ có thám báo cao cấp Lang Nghiệp mới có thể sở hữu hàn độc, một khi độc tính âm hiểm tàn nhẫn bậc nhất đó trong người Kỷ Ninh phát tác, lập tức phải chết trong sơn động này!
Ký ức của Bạch Thanh Nhan hỗn loạn xao động, ý thức đình trệ ở mười năm trước, là lần cuối y cùng Kỷ Ninh gặp lại. Đó là lần phải đưa ra lựa chọn trọng yếu nhất trong cuộc đời y, hoàn toàn có thể làm thay đổi toàn bộ quỹ tích* nhân sinh của y sau này. Nhưng y lại không hề do dự.
*Quỹ tích: Là một tập hợp các điểm trong không gian, thỏa mãn một tính chất, thuộc tính nào đó :vv
Ta phải cứu hắn... Nhưng nếu ta hút hàn độc trong người hắn chuyển sang người ta, cũng đồng nghĩa với việc hút khô công lực của hắn, hắn vẫn sẽ không thoát khỏi cái chết! Ngọc Dao công pháp! Chỉ cần đem Ngọc Dao công pháp cho hắn, hắn có thể được cứu rồi!
Công pháp Ngọc Dao đã đẩy vào đan điền lần thứ hai xoay chuyển, công lực này đột ngột đổi hướng, nhanh chóng lưu chuyển quay về cơ thể Kỷ Ninh!
Kỷ Ninh vốn dĩ đã rơi vào hôn mê, bởi vì sự việc bất ngờ này làm tỉnh lại lần nữa. Hắn mở bừng mắt ra, đột nhiên ý thức được chuyện gì đang diễn ra...
"Bạch Thanh Nhan! Ngươi làm gì? Không được, ngươi sẽ chết mất!"
"Ngươi là vì ta mới..."
Ngươi là vì ta mà phản bội cố quốc, người trúng hàn độc! Lẽ nào ngươi muốn ta phải tận mắt thấy ngươi chết trước mặt sao?
Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Thanh Nhan đột nhiên rùng mình. Nửa câu còn lại nghẹn trong cổ họng y, căn bản không nói ra được nữa.
Y đột nhiên tỉnh táo lại, nơi này không phải là sơn động kia! Hiện tại càng không phải là mười năm trước! Kỷ Ninh trước mắt, cũng căn bản không phải Kỷ Ninh của quá khứ thiếu chút nữa đã dâng mạng vì y.
Trong đầu Bạch Thanh Nhan nổ vang một tiếng. Ký ức tựa như thủy triều tràn vào.
Nào là dây thép, trường tiên dát nanh sói, nào là trường thiên tuyết địa quỳ thẳng, nào là lạnh lẽo thấu xương khiến người muốn chết cũng không thể, nào là nô ɭệ khúm núm tôn nghiêm không sót lại chút gì, nào là đánh gãy cả một thanh ngạo cốt nhưng vẫn như cũ không bảo vệ được bất kỳ người nào!
Hình ảnh lóe lên ngày một nhanh, chẳng còn có thời niên thiếu ôn nhu lưu luyến nơi sơn động, chỉ toàn cực hình và đau đớn, còn có nhục nhã không ngừng không nghỉ!
Ký ức cuối cùng trong trí nhớ, ngưng đọng lại nơi miệng Vua Sói to như chậu máu. Bạch Thanh Nhan thực không rõ, vì sao mình vẫn chưa táng thân trong miệng sói? Vì sao còn phải tỉnh lại? Nhớ rõ hết thảy mọi thứ?
Ngay khi y chìm sâu vào vòng xoáy hồi ức, Kỷ Ninh đã mạnh mẽ đem công pháp kia lần thứ hai ép vào trong cơ thể Bạch Thanh Nhan. Bạch Thanh Nhan cảm nhận được nội công lúc trước giảm mạnh, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất: Chẳng lẽ là trong lúc mình trọng thương bất tỉnh, lại mất đi ý thức lần nữa, hút công lực của Kỷ Ninh? Nếu là như vậy, lần này Kỷ Ninh sẽ nghiêm phạt mình thế nào? **, đánh đập hay là tiên hình*? Hay vẫn còn thủ đoạn nào khác?
** Bản gốc viết **, chắc mọi người cũng tự hiểu hihi.
*Tiên hình: Hình phạt đánh bằng roi.
Cõi lòng tràn ngập thống khổ, ký ức mười năm trước cùng hiện thực vẫn đan xen trong tâm trí y. Bạch Thanh Nhan đau đớn mở to hai mắt, nhìn chằm chằm trần xe trống trơn không có thứ gì.
Kỷ Ninh không nhìn thấy ánh mắt y. Hắn vẫn như cũ nỗ lực vận công. Nhưng không có đường dẫn của Bạch Thanh Nhan, hắn căn bản nửa bước cũng khó đi, công pháp kia vận chuyển hoàn toàn không vào, ở bên trong hai cơ thể giằng co, không ngừng xao động.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng la lớn:
"Đường huynh! Huynh đã tỉnh lại sao?"
Ai vậy? Bạch Thanh Nhan trong lòng cả kinh, đẩy Kỷ Ninh ra!
Ngọc Dao công pháp cực kỳ cường đại, Kỷ Ninh căn bản không có cách nào khống chế nổi lực lượng đang hoành hành này. Mối liên hệ giữa hai người đột nhiên bị cắt đứt, công lực tích lũy không có chỗ để đi, ở trong gân mạch Kỷ Ninh ngược chiều xông tới. Phế phủ trong người chịu kích động, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Kỷ Ninh nhanh chóng dùng tay áo lau miệng. Nhìn thoáng qua Bạch Thanh Nhan, hoàn hảo, toàn lực chú ý của người nọ dồn hết vào tiếng hô hoán ngoài cửa kia, không chút để ý tới việc mình thổ huyết.
Lần này tác động quá lớn, cơ thể Kỷ Ninh khí huyết nghịch hành, nội thương rất nặng. Nhưng hắn nhìn về phía gương mặt Bạch Thanh Nhan, phát hiện thần tình người nọ tuy rằng hoảng hốt, sắc mặt lại tốt hơn một chút.
Nghĩ đến tuy rằng công pháp không thể hoàn toàn chuyển vận, tốt xấu gì cũng ảnh hưởng đến y không ít. Kỷ Ninh cảm giác được gân mạch trống rỗng, cơ thể chịu nội thương rất nặng. Nhưng nghĩ tới việc mình bị hao tổn càng nhiều, Bạch Thanh Nhan hấp thu cũng càng tốt, Kỷ Ninh đột nhiên cảm thấy trong lòng trấn an. Hắn đứng lên, lại lảo đảo lung lay, lồng ngực đau tức, hai tai ù lên, đứng cũng không vững.