Chương 102. Hứa hẹn tựa mộng đẹp, cũng dễ vỡ như mộng.
Dạ yến này là tiệc chiêu đãi của Hoàng gia, song Kỷ Ninh lại gần như không thể nuốt trôi thứ gì. Tuy rằng liên tiếp nâng chén, mời rượu chúc phúc, trong đầu hắn lại mông lung, căn bản không biết mình đang làm cái gì.
Hắn đối với việc gϊếŧ người không có bất kỳ gánh nặng nào, thậm chí ngay cả chuyện tàn sát hàng loạt dân trong thành cũng chẳng cần suy nghĩ. Đó là chiến tranh! Mà chiến loạn, tất thảy đều không giống với thời kỳ thái bình. Huống chi, sau khi đánh hạ thành trì, không ai có thể đảm bảo trong thành liệu còn che giấu binh lính địch võ trang đầy đủ. Người Lang Nghiệp cưỡi trên chiến mã thành từng đội, đem đàn ông tráng niên thu gặt một lần, coi như vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Nhưng cho dù hắn có tàn bạo hơn nữa, cũng vẫn chỉ là một Tướng quân, không phải Ma Vương gϊếŧ người như chớp.
Hơn nữa động thái lớn đến vậy, tàn sát từng người từng người, một trận đấu gϊếŧ chóc, một hồi quân nội cuồng hoan, làm sao có thể không kinh động đến Bạch Thanh Nhan?
Người nọ nếu biết loại chuyện này, sao y có thể chịu được?
"Kỷ Tướng quân!"
Bị người đẩy một cái, Kỷ Ninh mới hồi phục tinh thần lại. Ngẩng đầu nhìn lên, là Long Dã. Lúc này, yến tiệc đã sắp tàn cuộc, Nhiễm Dật mang theo Nhiễm Trần rời đi trước. Các tướng lĩnh còn lại buông lỏng rất nhiều, rượu cũng uống càng càn rỡ.
"Sao ngươi không đi theo Nhiễm Giám quân?"
"Trước khi yến tiệc bắt đầu, người đã cố ý dặn ta, không cần ta đi theo." Thần sắc Long Dã ảm đạm, "Ngay cả lúc tới, người cũng không muốn ta đi cùng, tự mình đến trước."
"Dù sao hắn cũng là Hoàng thân Quốc thích duy nhất ở đây, theo lễ nghi cũng nên cùng Bệ hạ."
"Phải rồi, Bệ hạ."
Hai chữ cuối cùng, Long Dã dường như thốt ra hết sức nặng nề. Nhưng Kỷ Ninh phớt lờ ý tứ này, mở miệng nói:
"Ý chỉ của Bệ hạ, ngươi thấy thế nào?"
"Kỷ Tướng quân, chúng ta thấy thế nào không quan trọng, quan trọng là... Chúng ta nên làm như thế nào?"
"..."
"Bằng không nên nói, chúng ta có thể làm như thế nào?" Long Dã hạ thấp thanh âm, "Lẽ nào đại ca ngươi, vẫn có thể kháng chỉ không tuân sao?"
"Đại ca?! Lấy thân thể Thái tử Ngọc Dao, sao có thể đi xa?"
"Ta đã tìm được biện pháp chữa bệnh cho y rồi. Thế nhưng... Thế nhưng..."
Nếu làm ra sự tình dùng người Ngọc Dao làm thú săn này, Bạch Thanh Nhan có nói cái gì cũng sẽ không có khả năng rời đi. Chuyện này trong lòng Kỷ Ninh hết sức rõ ràng, Long Dã cũng minh bạch.
"Ta hiểu rồi. Đại ca, ngươi đối với ta ân trọng như núi, luôn canh cánh trong đầu ta. Chỉ là, nếu như vậy, muốn đưa Thái tử Ngọc Dao tới nơi nào, chỉ có thể xem tình thế mà làm. Vả lại, sau này ngươi liên hệ với y bằng cách gì?"
Liên hệ? Kỷ Ninh không khỏi cười khổ.
Chính mình đã không còn võ công, đến chức Đại Tướng quân khẳng định cũng không giữ được. Bạch Thanh Nhan phải tới Đại Tiếp, ở trong tay người có quyền thế bậc nhất, rất có thể mình sẽ không bao giờ gặp lại y nữa.
Về phần sau đó...
Lồng ngực Kỷ Ninh trào ra chua xót, rồi lại tự mình trấn an. Ca của Công tử Đại Tiếp tuy rằng đáng ghét, thế nhưng quyền thế ngập trời, luôn có thể bảo hộ Bạch Thanh Nhan chu toàn. Mặc dù không cam tâm, nhưng nếu có người này chiếu cố, cũng không cần phải lo lắng cảnh Bạch Thanh Nhan lang bạt kỳ hồ*, ăn bữa hôm lo bữa mai.
*Lang bạt kỳ hồ: Tình trạng lang thang, không ổn định, nay đây mai đó.
"Chuyện này ngươi không cần quản, ta tự có sắp xếp. Ngươi chỉ cần đưa y đến nơi an toàn, chính y cũng tự biết nên tìm người tiếp ứng thế nào. Nhưng trong lúc này, ngươi nhất định phải tận tâm tận lực. Ngươi đã gọi ta một tiếng đại ca, chuyện này coi như đại ca cầu xin người. Được không, Long Dã huynh đệ?"
Nghe xong lời này, thần sắc Long Dã đại biến. Y muốn nói lại thôi, sau lại trịnh trọng gật đầu.
"Như vậy Kỷ đại ca, chuyện săn bắn Bệ hạ nói, có cử hành đúng hạn hay không?"
"Đương nhiên... Vẫn tiến hành như thường, có thể kìm chân Bệ hạ bao lâu, trì hoãn đến khi nào!"
Ngày thứ hai, gió êm sóng lặng.
Trong lòng Kỷ Ninh rõ ràng, hắn và Bạch Thanh Nhan chỉ có thể gặp nhau hai ngày nữa, cơ hồ ngay cả trong chốc lát cũng không chịu rời khỏi y. Bạch Thanh Nhan dùng bữa, hắn ở bên nhìn chằm chằm; Bạch Thanh Nhan thay y phục, hắn lại ở một bên nhìn chằm chằm; Ngay cả Bạch Thanh Nhan đọc sách, hắn cũng ở một bên không chớp mắt nhìn chằm chằm.
Ánh mắt của hắn quá mức nóng bỏng. Đến cuối cùng, ngay cả Bạch Thanh Nhan luôn lạnh nhạt từ đầu đến cuối cũng có chút ngây ngẩn choáng ngợp. Đường nhìn của y dời từ trang sách đến trên mặt Kỷ Ninh, rốt cuộc không nhịn được cất tiếng hỏi:
"Kỷ Ninh, Hoàng đế của các ngươi tới, ngươi không đến ngự tiền hầu hạ, lại dính bên cạnh ta làm cái gì?"
"Ta không dính bên cạnh ngươi thì còn có thể dính bên cạnh ai? Chẳng lẽ là ngươi chán ghét mà vứt bỏ ta, không muốn ta ở bên cạnh ngươi sao?"
"..."
Bạch Thanh Nhan không nói lên lời. Y cười cười lắc đầu, không nói gì, tự mình đọc sách.
Mà Kỷ Ninh vẫn nhìn y như trước... Tự biết quãng thời gian có thể nhìn y càng lúc càng ít đi, trong lòng vô cùng chua xót khổ sở, cũng không dám mảy may thổ lộ.
Sớm biết sẽ có ngày hôm này, vì sao chưa từng quý trọng những tháng ngày ở bên y? Mười năm cách trở, lần sau gặp lại chỉ vẻn vẹn hơn một tháng... Không những vậy, chút thời gian này đều bị Kỷ Ninh hắn tự tay đập nát! Máu chồng máu, lệ nhuốm lệ, ngoại trừ làm nhục và cực hình, hai người thậm chỉ ngay cả một câu thân thiết cũng chưa từng nói ra. Đến cuối cùng, lại vào lúc người đã hoàn toàn quên mất chính mình, mới dùng lời nói dối để đổi lấy vài ngày ôn nhu lưu luyến.
Mà hôm nay, từ những lời dối gạt cho tới ý nghĩ thương yêu, cũng sẽ như nhau chẳng còn nữa.
Nghĩ tới đây, Kỷ Ninh thật hận không thể đem ngọn roi dương dương đắc ý trước cổng thành kia một đao chém làm hai đoạn!
"Kỷ Ninh?"
"Ừm?"
Nghĩ đến xuất thẩn, nhất thời không chú ý tới Bạch Thanh Nhan đã đặt quyển sách xuống, lo âu nhìn hắn.
"Ngươi có tâm sự sao? Ta thấy thần sắc ngươi không tốt lắm."
"Không có. Ngươi đừng nghĩ nhiều."
"Ta..." Bạch Thanh Nhan do dự một chút, "Ta cũng không phải chán ghét mà vứt bỏ ngươi. Nếu là ngươi có thể trường cửu* ở bên cạnh ta, trong lòng ta hết sức vui mừng."
*Trường cửu: Dài lâu, để vầy cho sang miệng.
Kỷ Ninh phản ứng kịp, đây là Bạch Thanh Nhan đang trả lời câu nói đùa lúc trước của hắn. Trong lòng hắn ấm áp, nhưng kéo theo cũng là chua xót nồng đậm. Hắn duỗi tay nắm lấy tay Bạch Thanh Nhan, lại nghe người nọ nói tiếp.
"Kỷ Ninh, nhiều ngày nay, ta cũng có nghĩ tới sự tình giữa chúng ta. Nghĩ tới, chuyện trước khi ta mất trí nhớ, ngươi đại khái cũng không nói thật với ta. Giữa chúng ta, ngươi có khả năng cũng có chuyện dối gạt ta."
Kỷ Ninh biến sắc, vừa định biện bạch, Bạch Thanh Nhan lại đưa một ngón tay che miệng hắn.
"Ngươi trước hết đừng nói gì cả, hãy nghe ta nói hết đã. Được ở cùng một chỗ với ngươi, ta vô cùng vui mừng. Trước đây ta chưa từng nói với ngươi, hôm nay nói cho ngươi biết, ngươi phải nhớ kỹ... Ta rất thích ngươi, rất muốn được ở bên cạnh ngươi. Về chuyện quá khứ của chúng ta, nếu như ngươi có lừa dối ta, ngươi nguyện ý nói cho ta biết, ta liền nghe. Nhưng ngươi không muốn nói, ta sẽ giả bộ không biết. Cũng sẽ không trách ngươi."
"Bạch Thanh Nhan ngươi..."
"Thế nhưng, từ nay về sau, ngươi đừng gạt ta nữa. Vĩnh viễn không được. Được không?"
"..."
"Ngươi có thể đồng ý với ta không, Kỷ Ninh?"
"Được, ta đồng ý với ngươi, từ nay về sau, sẽ không bao giờ dối gạt ngươi."
Nghe được lời hứa hẹn này, Bạch Thanh Nhan dường như hết sức thỏa mãn, cúi đầu tiếp tục đọc sách. Nhưng Kỷ Ninh thấy rõ ràng, từ khuôn mặt đến vành tai y đã dần dần nhuốm sắc đỏ.
Những đỏ bừng, vui sướng ấy, lại tựa một thanh đao hung hăng đâm vào lòng Kỷ Ninh. Chỉ là một câu hứa hẹn "Ta sẽ không bao giờ dối gạt ngươi", có thể đổi lấy Bạch Thanh Nhan vui vẻ như vậy cũng đủ rồi. Nhưng Bạch Thanh Nhan à Bạch Thanh Nhan, ngươi có biết, ngay cả một câu hứa hẹn này cũng chỉ là một lời nói dối không hơn không kém?!
Kỷ Ninh quấn lấy Bạch Thanh Nhan mãi cho đến buổi chiều. Thẳng tới khi thái giám mang theo ý chỉ của Hoàng đế truyền hắn tới, Kỷ Ninh mới lưu luyến không rời mà đi.
"Thanh Nhan, ngươi ngủ sớm đi. Không cần chờ ta, phải giữ tinh thần cho tốt."
Trong lòng Kỷ Ninh biết, một đêm này để chuẩn bị cho trận săn bắn, tất sẽ phải ở lại đến khuya. Ngày mai còn phải ra ngoài thiết lập bãi săn, ban đêm mới có thể trở về. Hai ngày này hắn cũng không thể ở bên cạnh chăm sóc, cho nên để ngày mai truyền công thuận lợi, hắn muốn Bạch Thanh Nhan nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị thể lực.
Lại không ngờ người tính không bằng trời tính. Thời điểm hàn độc phát tác lần thứ hai, so với dự đoán của hắn và Bạch Thanh Nhan đã sớm hơn rất nhiều.
Chập tối, Bạch Thanh Nhan đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng.
Kỷ Ninh vẫn còn chưa trở lại, cả gian mã xa trống trải mà im ắng.
Một trận đau đớn từ trong bụng y cuốn sạch đến toàn bộ đan điền. Bạch Thanh Nhan cong thắt lưng, đè tiểu phúc* xuống, yên lặng kiềm chế. Nhưng đau đớn không bớt dần mà càng lúc càng nghiêm trọng. Không bao lâu sau, trên trán y túa ra đầy mồ hôi lạnh, cả người đều run rẩy.
*Tiểu phúc: Bộ phận chính giữa rốn, trong ngữ cảnh này chỉ chung phần bụng dưới.
Trước đây, phải đau đớn râm ran suốt mấy ngày, sau đó mới phát tác mãnh liệt mà!
Lúc này sao có thể nghiêm trọng đến vậy?
Quá mức bất ngờ, Bạch Thanh Nhan đến một chút chuẩn bị cũng không có. Nhưng y biết, nếu không thừa dịp còn có thể cử động mà mau chóng uống thuốc giảm đau, thì chờ đợi y phía trước, chính là địa ngục trần gian!
Bạch Thanh Nhan leo lên giường, vật lộn muốn lấy bình dược. Nhưng mới bò vài bước, đã trực tiếp ngã nhào xuống sàn. Lần tiếp theo, Bạch Thanh Nhan đã không còn sức để đứng dậy. Cơn đau trong bụng đợt sau lại dữ dội hơn đợt trước, tựa như đang sinh sôi muốn xé rách cơ thể y.
Chật vật một lúc, cả người Bạch Thanh Nhan đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, gần như mệt lả. Y choáng váng, bên tai từng tiếng nổ vang, ngay cả tiếng cửa xe mở ra cũng căn bản không nghe được.
"Bạch Thanh Nhan!"
Thanh âm của Kỷ Ninh cũng trở nên méo mó. Bạch Thanh Nhan chỉ cảm thấy mình bị ôm thật chặt, tiếng nói bên tai lại tựa như ảo giác:
"Ngươi làm sao vậy! Ngươi đừng làm ta sợ. Ngươi, ngươi, hàn độc của ngươi lại phát tác sao?!"
"Đau quá! Kỷ Ninh! Đau! Cứu ta!"
Một bàn tay vạch y phục của y ra, đặt lên trên vùng bụng lạnh lẽo đau quặn. Đột nhiên, một dòng nước ấm từ nơi đó truyền đến, giao tranh giằng co cùng đau đớn trong người y. Dây dưa một hồi, dòng nước ấm không ngừng tràn vào, hàn độc rốt cuộc bị mạnh mẽ đè ép quay lại bên trong đan điền.
Cho đến lúc này, Bạch Thanh Nhan mới dám khẳng định, đó đúng là Kỷ Ninh.
Phảng phất đã từ rất lâu, y trong thống khổ hướng người kia cầu cứu. Nhưng mỗi lần cho rằng mình được cứu rồi, cũng chẳng qua chỉ là ảo giác trong đầu. Khi tỉnh lại, vẫn như cũ chỉ có thân thể rơi vào địa ngục. Những ký ức này giờ đều đã bị niêm phong lại, nhưng loại tuyệt cảnh sợ hãi cùng cô độc đáng sợ đó lại vẫn không ngừng cuồn cuộc trong lồng ngực Bạch Thanh Nhan.
Mà đây là lần đầu tiên, y đang thống khổ trong vực sâu vô tận, bụng dưới không ngừng quặn đau, thật sự có người tiếp nhận y.
Sau đó cứu y.
Thật tốt. Tuy rằng cơn đau vẫn còn đang rình rập trong bóng tối, chậm rãi lui bước, chẳng biết lúc nào sẽ ngóc đầu phát tác trở lại. Bạch Thanh Nhan vẫn nghĩ, thật tốt.