(Quyển 1) Tên Tổng Tài Lắm Chuyện

Chương 5






Cô nhìn anh đã ngóc đầu dậy mà châm trọc "Tôi tưởng anh chết luôn rồi cơ"
Anh mỉm cười nhẹ nhàng "Cô quá coi thường tôi rồi, tôi đâu có yếu đuối đến vậy"
"Thế sao lúc tôi gọi anh, anh đã nằm im không dãy đành đạch nữa rồi" Tìm được điểm yếu của anh là cô ngay lập tức nhảy vào để trêu anh
Cô đã nói đến mức này thì anh cũng không thể chối cãi "Ờ thì tôi"
"Hình như anh chưa ăn gì đúng không, tôi đi mua đồ ăn cho anh" Cô đứng dậy đi ra ngoài đóng cửa lại để anh nằm trong phòng bệnh một mình
Anh bắt đầu có suy nghĩ, có phải anh thích cô rồi không, mỗi lần nói chuyện với cô anh lại cảm thấy rất vui, đúng là thú vị.

Con người anh bên ngoài lạnh lùng là thế nhưng thật chất bên trong lại rất trẻ con và cũng rất ấm áp không như cái vẻ mặt lanh như băng của anh ở bên ngoài
Khi gặp được đúng tần số của mình thì anh tự biết cách hai người sẽ hòa hợp với nhau và cô chính là tần số của anh.

Mải mê suy nghĩ một hồi bụng anh đã kêu ọt ẹt rôi, chạy đuổi với cô cả buổi chiều mà không được ăn cơm đã thế còn được ăn một cái chảo, đấy chỉ là sau ngày cưới có một hôm, không biết sau này còn thế nào nữa

"Cạch"
"Đồ ăn của anh về rồi đây" Anh nghe thấy có đồ ăn về thì mắt sáng lên, ngồi dậy để ngó đồ ăn nhưng mà đây là cái gi "cơm với muối và mắm"
Thấy cái vẻ mặt thất thần của anh cô lập tức giải thích "Tại tôi không biết anh thích ăn gì lên cứ mu tạm mắm với muối thôi" Cô là đang khịa anh sao, thấy anh nhạt lắm à
Vẻ mặt anh vẫn cứ bơ phờ nhìn cô, mồm há hốc ra, nhìn mặt anh đúng đạt tiêu chuẩn top 3 nguwoif có khuôn mặt ngu nhất thế giới
Cô nhịn cười nhìn anh "Thôi anh đừng nhìn tôi bằng khuôn mặt đấy nữa đi, mắc cười lắm"
Anh cuối cùng cũng chịu cất khuôn mặt ngu ngơ của mình vào trong và thay vào đó lại là khuôn mặt lạnh lẽo như thường, ăn thì ăn không có gì là anh không ăn được cả
Anh há mồm ra cố nhét hết đóng mắm muối và bát cơm vào ăn nhưng mà khi anh vừa ăn xong thì "Sao cô lại.

.

lại"
Trước mặt anh là cả một cái đĩa đùi gà, hai gói khoai tây chiên, một bát mì ý, cô thì đang ăn rất ngon lành, anh tức đến đỏ cả mặt

"Sao cô lại cho tôi ăn mắm muối trong khi cô! "
Cô vừa nhồm nhoàm vừa nhìn anh "Tại anh có nói đầu mà đây là đồ ă yêu thích của tôi chứ tôi có biết đồ ăn của anh là gì đâu, cho anh ăn anh lại lăn ra đấy thì tôi biết ăn nói với mẹ ra sao"
Anh câm nín, không thể nói lại cái cô gái này "Không ăn thì không ăn, ai thèm" Nói rồi anh quay ngược lại với cô và đắp chăn đi ngủ, nói là ngủ thôi chứ cái tiếng rộp, roạp rồi cả mùi đùi gà thơm nức thế sao anh chối từ được
"Này, cô ăn được hết không đấy"
"Yên tâm tôi ăn được hết không cần anh lo, mau đi ngủ đi" Anh bị từ chối một cách phũ phàng, là một tổng tài cao cao tại thượng sao anh có thể hạ mình chỉ để xin một miếng đùi gà chứ
Anh quyết định bịt mũi lại nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi sự quyến rũ của cái đùi gà nào đó, anh bật dậy lấy hết can đảm hô to "Cho tôi xin một miếng thôi mà"
Nhưng khi mở mắt ra anh đã không thấy cô đâu, nhưng mà đĩa gà vẫn ở trên bàn, anh vội vàng tiến gần và gặm lấy gặm để
Bỗng "cạch" Anh nghe thấy tiếng vội vàng cúi đầu nói "Tôi xin một miếng thôi mà" nhưng mà lúc ngẩn đầu lên thì!.

"Không ngờ Hàn tổng cũng có ngày này nữa sao" Đứng trước mặt anh là cả nhà anh và nhà cô có cả trợ lý Diệp nữa.

Mẹ anh nhìn thấy lần đầu tiên anh như vậy liền nghi ngờ hỏi
"Con bị ! bỏ đói?" Miếng đùi gà trên tay anh và cách hành xử của anh cho thấy anh đang ăn vụng, anh liếc khẽ cô một cái rồi đắc ý trong khi cô lại sợ hãi và lấp sau mẹ của cô
"Mẹ à, vợ con Nhiên Nhiên không cho con ăn"