(Quyển 1) Tên Tổng Tài Lắm Chuyện

Chương 4






Mặt Lăng Viễn nghiêm túc "Cậu lấy vọ rồi đấy hả"
Anh hồn nhiên nhìn Lăng Viễn rồi tả lời "Ừ"
"Sao cậu lấy vợ mà không báo với tôi một tiếng, tôi còn định mai mối em gái tôi cho cậu nữa cơ"
Hàn Lãnh bĩu môi "Ai mà thèm em gái cậu chứ, vợ tôi tốt ơn nhiều"
Lăng Viễn lắc đầu ngán ngẩm "Xem ra là tình cảm rất chắc nha nhưng phải xem lại nhan sắc em gái tôi mới được chứ"
Tự ngoài có một cô gái bước vào, nhan sắc cũng thuộc hạng xinh đẹp, ăn mặc có chút quyến rũ và điều anh koong thích ở cô gái này là trang điểm quá đậm, mùi nước hoa quá là ngào ngạt thật là khiến anh dợ hãi
Cô gái đây đi lại gần anh, giọng điệu ẻo lả "Chào Hàn tổng, em là Lăng Di, em gái của anh Lăng Viễn"
"Ừ, cô đi lui ra kia đi" Thấy bị xua đuổi như vậy, cô ta tức tối mặt đi lại chỗ Lăng Viễn ngồi
Lăng Viễn thấy anh xua đuổi em gái mình như vậy lên cũng ra tay bảo vệ "Sao lại làm như thế, em gái tôi vẫn còn non lớt lắm đó, nó mới có 19 tuổi"
Anh trố mắt nhìn cô ta, thật sự là 19 sao, nhìn cô ta mặt già chát như mấy cô hoa hậu minh tinh 28 tuổi vậy trong khi Nhiên Nhiên của anh đã 21 tuổi mà nhìn cứ như đứa trẻ ấy
"Cậu không nhầm lẫn chứ, cô ta thật sự 19 tuổi sao"
"Đúng vậy đó anh, anh thấy em chắc cứ nghĩ là em 15, 16 đúng không, nhưng em 19 tuổi rồi" Cô ta õng ẹo len tiếng, thật sự khiến người ta nổi da gà
"Tôi cứ nghĩ là cô 29,30 tuổi cơ" Anh chả nể nang gì đáp trả lại con rắn nước này

"Anh! Anh hai af~" Cô ta nũng nịu với anh trai mình nhìn thật sự bẩn mắt
"Sao cậu lại nói thế chứ, xem ra chúng ta không được đón tiếp về thôi"
"Về vui vẻ nhé, đóng hộ tôi cái cửa vào"
Anh nhếch mép, còn chẳng bằng một phần của vợ mình mà bày đặt quyến rũ, chỉ khiến anh ngứa mắt thêm thôi
Sau một ngày làm việc vất vả cuối cùng cũng được về nhà với vợ yêu, mặc dù chỉ mới biết nhau nhưng anh lại rất thích thú với cô vợ yêu này mới chết
"73 ơi, cô đầu rồi" Anh vừa vào nhà đã dạo khắp nơi để tìm cô
"73 ơi"
"Két.

.

"
Anh lập tức phản ứng lại và né cú đánh đó và khi đã định hình được thì anh thấy cô đang cầm cái chảo để phang anh "Này, cô định ám sát chồng đấy à"

"Anh có bỏ ngay cái số 73 không hả"
"Tôi không đấy" Vậy là hai đứa đuổi nhau khắp căn nhà đến tận tối muộn mới chịu dừng lại
"Thiếu gia và thiếu phu nhân xin dừng tay, mời hai người dùng cơm" Cô mệt lử chạy ra bàn ăn lườm anh đang đi theo ngay sau mình
"Tôi ăn xong rồi thì sẽ đánh chết anh"
Mặt anh vẫn rất cợt nhả thật khiến cô tức sôi máu, cô vừa ăn vừa lườm anh đến đau cả mắt.

Nhưng điều làm cô tức hơn đó là khi cô cứ định gắp cái gì anh lại nhay vào lấy miếng đo của cô đến khi bát anh đầy ụ còn cô thì vẫn chưa ăn được gì
"Đồ thối tha" Cô cầm cái chảo đứng dậy phang anh một cái tưởng lần này anh sẽ tránh như lần trước nhưng không, cô phang một cái và cái mặt vàng ngọc của anh ăn lấy cái chảo to tướng
Cô thấy vậy vội vàng vất cái chảo xuống chạy lại anh "Anh có sao không, sao anh không tránh hả, sao anh đần độn ngốc nghếch vậy hả?"
Người hầu xung quanh thấy vậy vội gọi xe cấp cứu nhưng thứ mà cô sợ là cái khuôn mặt đẹp xuất sắc này liệu có bị gì không nữa, nếu bị gì thì thật uổng phí vả ại cô cũng cảm thấy thật có lỗi mà
5 phút sau anh được đưa đến bệnh viện
Bác sĩ đi ra ngài cô vội vàng chạy tới "Chồng tôi có sao không?"
"Cũng không sao nhưng lần sau vợ chồng chơi đùa với nhau cẩn thận chút"
Cô gật đầu nhanh nhẹn chạy vào chỗ anh "Bác sĩ bảo không sao rồi, anh có thể mở mắt"
Cô vừa nói xong mắt anh liền rung rung nhưng nhất quyết không mở cô đành lấy chiêu dọa anh "Anh không mở là tôi về luôn đấy nhá" Lời nói đi kèm với hành động cô đứng dậy liền cảm thấy hơi ấm từ bàn tay
"Cô đúng là trả mảnh mai phụ nữ gì cả"