Lại bắt đầu một ngày mới, An Nhiên chuẩn bị mọi thứ, vệ sinh cá nhân thay quần áo và lên xe chuẩn bị đến địa điểm quay ngày hôm nay
Vừa ngồi vào xe quản lí Liên đã hỏi cô "Tâm trạng hôm nay không tốt hả"
Cô chỉ cười cười cúi đầu "Em ổn mà"
Vừa nhìn đã biết là hôm nay cô khác thường rồi, bình thường thì cô lúc nào cũng vô tư.
Lúc nào khi vừa gặp quản lí cũng vui vẻ hồ hởi nhưng hôm nay thì khác, cứ cảm thấy buồn chán
Đi được một hồi thì tới địa điểm quay, cô bước vào nhìn thấy anh đang cầm trang phục, chắc là chuẩn bị thay quần áo, cô chỉ nhìn ánh mắt nhìn về hướng anh hơi lâu một chút rồi lại bước về chỗ của mình
"An Nhiên, phấn trấn lên nào em"
Nghe lời quản lí Liên cô cũng nở một nụ cười thật tươi, lấy lại tâm trạng để chuẩn bị cho cảnh quay đầu tiên của ngày hôm nay.
Hôm qua còn mới xích mích với nhau thế mà hôm nay cảnh đầu tiên phải quay lại là ôm Lăng Viễn, đúng là trớ trêu mà
Cô thay cái bộ trang phục cổ trang, thực ra mặc đồ cổ trang thì đẹp thật đấy nhưng nó vừa nóng, trên đầu lại cài một đống trâm nặng trĩu, người xưa thật sự chịu được sao, đúng là kì diệu
"Diễn" Đạo diễn hô
"Thái tử phi đang làm gì đó" Lăng Viễn đứng bên cầu bên kia nói
Cô cầm cái trang sách thời xưa lên nhìn Lăng Viễn cố gắng diễn một nét tự nhiên nhất "Ta đang học mấy cái quy củ rắc rối chẳng biết từ đâu ra"
"Thái tử phi đừng nói thế" Một diễn viên khác đóng vai hầu hạ cô diễn
"Sao ta lại không được nói, rắc rối phiền phức thật mà" Tính cách của nhân vật thái tử phi này rất giống cô ở ngoài đời, ghét mấy cái quy củ rắc rối, vô tư hồn nhiên nhưng đáng tiếc đây là một kịch bản phim đáng buồn, thái tử phi này đến cuối phim lại chết vì để hòa bình cho quê hương.
Đúng là một cái kết buồn thảm
"Cắt"
"Sao hôm nay An Nhiên diễn đơ vậy?" Đạo diễn khá không hài lòng với cô nhưng không trách mắng gì nhiều, tại chính ông cũng thấy sự việc hôm qua mà.
Đây cũng là một trong những số ít cô mắc lỗi lên vẫn là châm trước cho
"Mau ra nghỉ ngơi đi, chút chúng ta quay lại"
"Xin lỗi mọi người" Cô cúi gập người 90 độ, cô biết mình hôm nay diễn không được tốt, chính mình còn cảm thấy đơ nữa là
Lăng Viễn thấy tâm trạng cô không ổn định, cầm lấy chai nước tiến về phía cô nhưng khi chỉ bước được hai bước anh dừng lại
"Này uống đi" Vĩ Thành đưa cho cô
Cô cười tươi rồi nhận lấy mà không biết phía sao có cả con mắt rực lửa nhìn cô, tay anh siết chặt thành nắm đấm
--------------------------------