Tác giả: Rất Là Lập Dị
Chuyển ngữ: Wanhoo
Xem ra quyết tâm theo Lý Ôn khỏi dính dáng đến Đoạn Tinh Huy quả là phương châm đúng đắn, cuộc đời này mới tươi đẹp làm sao.
Ninh Thư hành lễ với Lý Ôn, quyết tâm: "Thần muội đã không còn nhớ thương Đoạn Tinh Huy nữa, sẽ không qua lại với Đoạn Tinh Huy, chắc chắn sẽ không làm bẩn thanh danh hoàng gia."
Lý Ôn xoáy sâu cái nhìn vào Ninh Thư, sau mới gật đầu, "Muội hiểu là được, vậy Đoạn Tinh Huy không còn là hôn phu của muội nữa, mang theo con gái trên đường hành quân tức không ghi quân quy vào đầu."
Ninh Thư ra vẻ tán đồng, "Hoàng huynh nói chí phải."
Lý Ôn hé môi, lên tiếng: "Muội về đi."
Khi Ninh Thư cúi người hành lễ cáo lui, cái con cục xám nhỏ nhảy ra từ cổ áo cô phi nhanh đến Lý Ôn.
Ninh Thư suýt thì són đái ra quần, móng vuốt nhóc con này rất sắc, nếu khiến Lý Ôn bị thương thì cô có mười mạng cũng không đền nổi. Cô khỏi phải hòa thân, lấy cái chết ra tạ tội là xong.
"Hoàng huynh, tránh... ra." Ninh Thư hét lên với Lý Ôn, thế nhưng cảnh tượng trước mắt làm tiếng từ họng Ninh Thư nhỏ dần.
Thế mà cục xám nhỏ lại bám tai Lý Ôn dụi mặt vô cùng thân thiết đấy.
Ninh Thư cảm thán, cho nó ăn ngon mà giờ nhìn thấy Lý Ôn thì quên hết, thế mà Ninh Thư còn tưởng mình tỏa ra khí thế ngời ngời thu được một con thú cưng lợi hại cơ.
Mẹ nó chứ cô vẫn là nữ phụ thí tốt thôi, câu chuyện trên chả liên quan gì đến cô hết.
Ninh Thư nhìn cục xám nhỏ buồn bã.
Lý Ôn ngạc nhiên bắt con vật nhỏ đặt trong lòng bàn tay, đôi mắt đen long lanh như hai hạt đậu đang nhìn Lý Ôn.
Lý Ôn đặt cục xám nhỏ xuống bàn hỏi: "Đây là con gì?"
Ninh Thư bĩu môi trả lời: "Đây là con vật thần muội tìm thấy ở trang viên, thần muội cũng không biết nó là con gì nữa. Chẳng qua là nó ăn rất nhiều, rất thích ăn bánh trái."
"Ồ..." Lý Ôn nhếch mày, đưa một cái bánh cho cục xám nhỏ, cục xám nhỏ ôm cái bánh gặm gặm, trông rất ngây thơ đáng yêu.
Lý Ôn ngắm cục xám nhỏ ăn bánh, đồng thời nhắc Ninh Thư: "Được rồi, trở về đi."
Ninh Thư vâng một tiếng, bước lên ôm cục xám nhỏ thì nó bỗng chuồn mất.
"Chít chít..." Cục xám nhỏ nhảy lên vai Lý Ôn và túm chặt áo anh ta, nó kêu chít chít với Ninh Thư.
Ninh Thư: ...
Phắc diu, cô cho nó ăn nhiều như thế mà vẫn chẳng bằng một cái bánh của Lý Ôn á. Má nó chứ, làm gì có sự khác biệt giữa người với người lớn thế nhỉ.
"Hoàng huynh, nếu cục xám nhỏ đã thích ngài vậy làm phiền ngài quan tâm đến nó ạ." Ninh Thư cười gượng gạo, "Hoàng huynh phê duyệt tấu chương mệt có thể chơi với nó một lúc, xem như là lễ vật thần muội tặng hoàng huynh nhé."
Lý Ôn cong khóe môi, "Đã vậy cảm ơn Gia Huệ."
"Không có gì ạ." Ninh Thư cười khà khà với Lý Ôn mà ê ẩm cả người, lườm cục xám nhỏ một cái rồi mới ra khỏi ngự thư phòng.
Mới bước ra khỏi ngự thư phòng tức thì có một tiểu cung nữ đi qua hành lễ với Ninh Thư, "Nô tỳ thỉnh an công chúa, hoàng hậu nương nương cho mời công chúa qua cung ngồi một lát."
Ninh Thư định sẽ đi, nếu không đi với tính soi mói của hoàng hậu chắc chắn sẽ ghi sổ cô, mà có lẽ cô đã đắc tội hoàng hậu từ khi xuất cung đến ở phủ công chúa rồi.
Đến cung của hoàng hậu, Ninh Thư nhìn khuôn mặt thân thiện của hoàng hậu mà cảm thấy vị hoàng hậu này cũng khổ lắm. Phải quản lý oanh yến hậu cung, phải khoan dung độ lượng, đôi khi kiêm nhiều chức khác như cao thủ phá thai chẳng hạn.
Một thời gian không gặp, son phấn phủ mặt không che được vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt hoàng hậu, xem ra tình hình trong cung đã làm cả thể xác lẫn tinh thần hoàng hậu mệt mỏi.
Ninh Thư thì thấy hoàng hậu cứ thích tự ôm về mình thôi. Cô ta là hoàng hậu rõ ràng có thể thanh cao, cớ sao phải tham gia vào cuộc chiến của phi tử chứ. Tóm lại là do dục vọng chiếm hữu quá mạnh mẽ, chấp nhất muốn nắm mọi việc trong lòng bàn tay thì là mệt chết mẹ thôi.
Nghe thấy hoàng hậu mong mỏi thật lòng bảo cô về cung, Ninh Thư chỉ biết trả lời có lệ vài câu và vẫn không có nói ra sẽ về cung nên làm hoàng hậu thay đổi sắc mặt.
Ra khỏi cung của hoàng hậu tự nhiên cô gặp rất nhiều phi tử. Ninh Thư choáng ghê, cô được hưởng thụ đặc quyền của Lý Ôn rồi này. Thật ra các phi tử chỉ muốn biết cô có về cung hay không và khi nào thì về cung thôi.
Ninh Thư rất mệt khi phải trả lời họ, cô ra vẻ ngạo nghễ "lũ cặn bã các cô đừng có nói chuyện với bổn cung" để trở về phủ công chúa.
Chẳng bao lâu sau Ninh Thư hay tin Lý Ôn hạ chỉ tước chức tướng quân tam phẩm của Đoạn Tinh Huy. Cho nên bây giờ Đoạn Tinh Huy chỉ là một bạch đinh không còn chức quan nào nữa.
Tin này hay từ Nguyên Đông, Nguyên Đông vẫn luôn nghe ngóng bên phủ tướng quân, khi biết Đoạn Tinh Huy mất chức là cô ta hớt hải nói với Ninh Thư, đơn giản là muốn Ninh Thư đi xin hoàng đế.
Ninh Thư vô cùng vui sướng, lại trông thấy khuôn mặt nôn nóng của Nguyên Đông thì cô cười khẩy, "Sao ngươi để ý Đoạn phủ thế?"
Nguyên Đông hấp háy mắt, thưa: "Thưa công chúa, nô tỳ làm vậy đều vì người mà, Đoạn tướng quân là hôn phu tương lai của người mà."
Ninh Thư quắc mắt, lên giọng: "Chú ý thân phận của ngươi vào Nguyên Đông. Đoạn Tinh Huy là hôn phu của bổn cung bao giờ? Ngươi sỉ nhục danh dự của bổn cung thế này, bổn cung không giữ nổi ngươi đâu."
Nguyên Đông quỳ phịch xuống trước mặt Ninh Thư, cô ta tái mặt, "Nô tỳ vượt quá giới hạn, xin công chúa khoan thứ." Cô không dám nhắc Đoạn Tinh Huy là hôn phu tương lai của công chúa nữa.
Về phía bên kia, Nhị Nha theo Đoạn Tinh Huy về Đoạn phủ. Đoạn phủ rất rộng, chạm rồng khắc hổ vô cùng phú quý, Nhị Nha cảm thấy một đôi mắt của mình không ngắm đủ.
Đoạn phu nhân hay mẹ của Đoạn Tinh Huy chưa kịp vui vì con trai chết đi sống lại thì đã được Đoạn Tinh Huy thông báo về sau Nhị Nha là vợ của hắn, may mà Đoạn phu nhân chưa có ngất xỉu.
Nhìn Nhị Nha mặc áo bông, mặt đen sì, không hiểu quy tắc mà Đoạn phu nhân suýt vỡ tim. Sau khi chồng chết, bà vất vả nuôi con trai khôn lớn, nuôi đến ngày có khả năng trở thành em rể hoàng thượng, tương lai xán lạn thì cái con nhỏ này chui ở đâu ra.
Tìm đọc tại wanhoo@wattpad hoặc wanhoo@wordpress để đọc bản cập nhật mới nhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé!
Đoạn phu nhân là người phụ nữ mưu mẹo, tuy chỉ muốn chôn sống Nhị Nha nhưng ngoài mặt vẫn ân cần cười hiền hậu.
Trông thấy nụ cười trên mặt mẹ mình, Đoạn Tinh Huy vẫn luôn nghiêm trang cũng cười theo, hắn nói với Đoạn phu nhân: "Mẹ à, Nhị Nha là cô nương tốt bụng, đơn thuần đáng yêu, nhất định nàng sẽ hiếu kính mẹ."
Đoạn phu nhân giận tím mặt, suýt thì không giữ được nụ cười hiền từ trên khuôn mặt. Đoạn phu nhân nhìn cái mặt đen sì của Nhị Nha, gì mà đơn thuần đáng yêu, trông cô ta còn già hơn Đoạn Tinh Huy ấy.
Tim gan phèo phổi của Đoạn phu nhân đều không thể bớt đau thương.
Con trai của bà bị mù à?