[Quyển 1] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 154: Nữ chính khổ không chịu nổi (33)




Chuyển ngữ: Wanhoo


Ba người Ninh Thư rời khỏi Nghi Thành trong đêm, ở Tề phủ là một phòng đèn đuốc sáng trưng với máu dịch gợi cảm.


Tề Sênh cầm roi da, vụt Lý Vũ Phỉ dưới đất. Cả người Lý Vũ Phỉ đều là lằn roi, máu me đầm đìa, miệng kêu rên gọi Tề Sênh mãi: "Sênh ca ca, đừng đánh nữa, Vũ Phỉ đau quá."


Lúc bị roi vụt vào người Lý Vũ Phỉ đau đến co giật, lần nào cũng cảm thấy mất đi một miếng thịt.


Tề Sênh vằn đỏ con mắt, càng hưng phấn hơn, thở hổn hển an ủi Lý Vũ Phỉ: "Không sao hết, có phải rất sướng không. Vũ Phỉ, giờ ta càng ngày càng thích muội, yêu muội đến mức chỉ muốn vụt chết muội."


Lý Vũ Phỉ vô cùng tức giận, bị đánh đến tức tối. Người đau gần chết, cả người chảy máu đầm đìa cười quyến rũ với Tề Sênh, hít một hơi khí lạnh bảo: "Sênh ca ca, đưa roi cho Vũ Phỉ đi."


Lý Vũ Phỉ cầm cây roi vụt mạnh xuống Tề Sênh. Tề Sênh vừa đau vừa hưởng thụ. Cuối cùng, hai cơ thể chảy máu đầm đìa cùng ôm nhau trong sung sướng.


...


Ninh Thư ngồi trong xe ngựa huýt sáo yêu đời. Cô rất vui vẻ nhìn về hướng Nghi Thành. Cô đoán cơ thể trắng như tuyết của Lý Vũ Phỉ sẽ bị hủy hoại, còn khuôn mặt có bị roi da sơ ý vụt trúng không thì Ninh Thư không biết.


Cây roi này do cô cố tình làm, có móc câu rất nhỏ, mà roi còn được ngâm qua muối ớt. Bị roi vụt trúng, dám chắc vết thương sẽ bị nhiễm trùng, để lại sẹo là chuyện quá bình thường.


Ninh Thư vẫn luôn nhớ mặt Mộc Yên La bị Lý Vũ Phỉ hủy, xem như đây là ăn một trả một.


Ninh Thư lau sạch son phấn trên mặt mình, cô cảm thấy mặt mũi nhẹ đi mấy cân, cảm giác rất vui sướng, Ninh Thư lại huýt sáo.


"Tiểu thư, người đừng huýt sáo nữa được không?" Nguyệt Lan đỏ mặt nói.


Ninh Thư hỏi: "Sao thế?"


"Người thổi làm nô tỳ buồn vệ sinh." Nguyệt Lan lắp bắp.


Nguyệt Lan vừa dứt lời, xe ngựa đã dừng lại. Ninh Thư nói với Ninh Thư bằng giọng điệu bỡn cợt: "Xem ám vệ ca ca quan tâm chu đáo chưa kìa."


Mặt Nguyệt Lan càng đỏ hơn, cô vén mành ra ngoài. Cái bụng Ninh Thư cũng ọt ọt hai tiếng, cô bảo Nguyệt Lan: "Đi cùng đi, tiểu thư em cũng hơi đau bụng, chắc do tối qua ăn hơi nhiều đùi gà."


Ninh Thư đi vệ sinh bên cạnh Nguyệt Lan, hai người tâm sự tuổi hồng. Ninh Thư hỏi Nguyệt Lan: "Cô nương em không còn nhỏ nữa, có muốn ổn định không. Chạy đông chạy tây theo tiểu thư nhà em không phải cách hay."


"Nô tỳ vẫn theo cạnh tiểu thư. Tiểu thư đi đâu nô tỳ theo đó." Nguyệt Lan bịt mũi bảo: "Tiểu thư ơi sau này người ăn ít thịt thôi, nô tỳ cảm thấy dạo này bụng người có vấn đề, có hơi thối ạ."


Ninh Thư: ...


Nói thế với một mỹ nhân không phải quá tàn nhẫn à, mỹ nhân đều không vương khói lửa nhân gian mà.


Ninh Thư không tìm được cái gì chùi đít, cuối cùng phải dùng lá cây trong nước mắt. Ở cổ đại khổ thật, lần sau cô sẽ mua giấy Tuyên Thành để chùi.


Lá cây thô ráp chà rát lắm.


Về lại xe ngựa, ám vệ đánh xe hỏi Ninh Thư: "Giờ chúng ta đi đâu?"


"Để ta nghĩ đã." Không biết cái gã thư sinh bụng đầy văn vở kia ở nơi nào.


Trong cốt truyện, sau khi Tề Sênh đưa Mộc Yên La bị hủy dung đi, không ngờ chân trước vừa đưa Mộc Yên La đi, chân sau Lý Vũ Phỉ đã sai tay chân giết chết Mộc Yên La.


Mộc Yên La trượt chân rơi xuống vách núi, được một thư sinh cứu mang về nhà.


Ninh Thư không biết cái xó làng ấy xây ở nơi nào, đừng bảo là cô phải nhảy núi nhé?


"Đi đâu đây tiểu thư?" Ám vệ hỏi.


Sao ta biết đi đâu, Ninh Thư đáp ngay: "Cứ đi dọc đường này, đến ngã rẽ thì rẽ trái, cứ rẽ trái, đến cái làng nào thì đi vào."


Ám vệ: ...


Ninh Thư tùy tiện kiểu nào, nam nữ chính cũng sẽ gặp nhau.


Nguyệt Lan hỏi lo lắng: "Lỡ chúng ta lạc đường thì sao tiểu thư?"


"Không sao đâu, luôn có những vệt sáng chỉ đường dẫn lối cho tiểu thư nhà em." Ninh Thư chống cằm trả lời.


Nguyệt Lan đần mặt, lắc đầu, "Nô tỳ không hiểu."


Hình như nhớ ra chuyện gì, cô hỏi ám vệ: "Ngươi có giấy trong người không?"


"Tiểu thư cần giấy làm gì ạ?" Nguyệt Lan hỏi.


"Ta quen dùng giấy, không quen dùng lá cây." Ninh Thư bảo.


Bỗng dưng mắt Nguyệt Lan lại rớt nước, xót xa: "Trước đây tiểu thư toàn dùng giấy, giờ ra nông nỗi này, chắc chắn lão gia biết sẽ rất đau lòng. Lá cây không thoái mái thì chà trước vào đá mịn, lá sẽ mềm hơn đó ạ."


Ninh Thư che mặt, đến chết thôi, chỉ mượn giấy tại sao lại lái sang chủ đề bẩn thế.


Ninh Thư và Nguyệt Lan nói chuyện rồi buồn ngủ, dựa vào nhau cùng ngủ. Tiếng vó ngựa rất có tiết tấu, buổi tối ngoài trời vắng vẻ, thỉnh thoảng có tiếng chim hót quái dị.


"Ting, ting ting, ting ting ting. +100 đểm ngược Lý Vũ Phỉ, +100 điểm ngược Tề Sênh." Giọng của 2333 vang lên trong đầu Ninh Thư.


Ninh Thư vươn vai, vui ra mặt. Có 100 điểm ngược Lý Vũ Phỉ có lẽ là làn da bị hỏng, còn điểm ngược của Tề Sênh đến thế nào, Ninh Thư cũng không biết.


Chắc là da dẻ cũng bị hủy như Lý Vũ Phỉ, chậc chậc chậc.


Thật ra điểm ngược của Tề Sênh đến từ việc hôm sau cho gọi thị nữ Tiểu Hồng thì không thấy. Tìm khắp Tề phủ cũng không tìm được. Trong lòng Tề Sênh có nỗi buồn man mác, cảm giác này không liên quan đến tình yêu, mà là một viên ngọc quý bị mình bỏ lỡ, là cảm giác tức đến cào tim cào phổi.


Tề Sênh đoán chắc chắn cái người tên Tiểu Hồng này là Mộc Yên La. Bỗng nhiên bỏ trốn đã làm Tề Sênh cực kỳ cay cú. Qua hỏi Lý Vũ Phỉ Tiểu Hồng đâu, nhưng Lý Vũ Phỉ đang bận cứu da của mình, lằn roi khắp người đang sưng lên vì nhiễm trùng, nào có quan tâm đến chuyện Tiểu Hồng.


Hơn nữa Lý Vũ Phỉ cũng đang giận Tiểu Hồng. Dụng cụ họ dùng đều do Tiểu Hồng chuẩn bị, tự nhiên cây roi này có móc câu, lại còn thêm nhiều nguyên liệu như thế. Giờ Tiểu Hồng bỏ trốn rồi, Lý Vũ Phỉ không muốn nhắc đến Tiểu Hồng nữa.


Tề Sênh cay muốn chết, nhưng không thể nói thẳng với Lý Vũ Phỉ Tiểu Hồng là Mộc Yên La. Tề Sênh giờ không nỡ bỏ Lý Vũ Phỉ, đặc biệt khi hai người còn có chung sở thích.


Tề Sênh cứ vương vấn Mộc Yên La mãi, thậm chí còn mường tưởng ra cơ thể trắng nõn không tỳ vết của Mộc Yên La sẽ nở rộ những đóa hoa máu dưới cây roi của mình. Chỉ nghĩ bâng quơ như vậy mà cơ thể Tề Sênh cũng run lên, thỏa mãn ra mặt.


Nghĩ ngợi một chút mà Tề Sênh đã hưng phấn lên rồi. Hắn kéo Lý Vũ Phỉ lên giường, áp sấp người Lý Vũ Phỉ, ghé vào cổ nói bên tai Lý Vũ Phỉ rằng: "Nào, bắt chước tiếng chó sủa đi."


Vết thương trên người Lý Vũ Phỉ chưa lành, vải vóc cọ vào người lại đau, nhưng Lý Vũ Phỉ trông thấy dáng vẻ dụ hoặc của Tề Sênh thì cơ thể lại bắt đầu run rẩy nóng hừng hực.