Chuyển ngữ: Wanhoo
Sau khi các binh lính khác đều đã đi rồi, Tư Đồ Kình Vũ đi đến chỗ Ninh Thư và ném đao lên bàn. Cô bé Nguyệt Lan sợ đến mềm nhũn chân, ngồi sụp xuống đất, nhìn hung thần Tư Đồ Kình Vũ mà chưa kịp hoàn hồn.
Ninh Thư nheo mắt, mặt vẫn thản nhiên. Mẹ nó, nếu luyện được Tuyệt Thế Võ Công bà sẽ vụt chết mày bằng roi da.
Tư Đồ Kình Vũ ngắm Ninh Thư, khẽ bật cười, "Thật không ngờ Mộc cô nương can đảm vậy, đang ở trong tòa phủ này đợi bản tướng à?"
Mặc dù Tư Đồ Kình Vũ là một tướng quân nhưng nhan sắc rất đỉnh, đẹp trai oai vệ lắm. Hắn đang ngắm Ninh Thư bằng cặp mắt không che dấu nóng bỏng và chiếm hữu.
Ninh Thư ho khan một tiếng, cố gắng khiến cho giọng mình thô một chút, "Tướng quân đang muốn giết đàn bà và trẻ nhỏ à?"
"Giết ngươi? Sao bản tướng đành lòng giết ngươi được." Miệng nói thế nhưng đột nhiên nắm đại đao bên hông, đại đao hắt ánh sáng vào mặt Ninh Thư.
Tư Đồ Kình Vũ cầm đại đao đâm vào đầu Ninh Thư, Ninh Thư không tránh né mà nhìn Tư Đồ Kình Vũ chằm chằm.
"Tiểu thư." Nguyệt Lan hét to, mặt mũi trắng bệch.
Tư Đồ Kình Vũ liếc qua Ninh Thư không thay đổi sắc mặt thì lay nhẹ cổ tay hất lấy trâm cài tóc trên đầu cô. Hắn cầm rồi đưa trâm lên mũi ngửi, bình phẩm bằng giọng trầm khàn rằng: "Thơm quá."
Ninh Thư nhếch khóe miệng, chẳng nói chẳng rằng. Cô đang giữ dáng vẻ kiêu căng xinh đẹp lạnh lùng, hạ thấp thần thái quyến rũ của cơ thể. Bất cứ chỗ nào của Mộc Yên La này cũng đều tỏa ra hormone, phát tín hiệu "Chiếm lấy ta đi, chiếm lấy ta đi".
Chẳng có đàn ông nào thích phụ nữ vô cảm cả.
Tư Đồ Kình Vũ cắm lại cây trâm vào búi tóc Ninh Thư, "Ừm, cây trâm này rất hợp với ngươi."
Ái chà, một cao thủ tán gái đây chứ đâu.
Trong cốt truyện, Tư Đồ Kình Vũ này cưỡng hiếp Mộc Yên La rồi mới bị cơ thể của Mộc Yên La mê hoặc. Bất cứ nơi đâu của phủ thừa tướng cũng đều là nơi lăn lộn với nhau.
Phụ nữ luôn có tình cảm đặc biệt với đàn ông trước, vả lại lâu ngày sinh tình, Mộc Yên La đã trao trái tim cho Tư Đồ Kình Vũ.
Những tưởng rằng Tư Đồ Kình Vũ cũng yêu mình, cũng tại nghĩ nếu không thương sao ngày ngày chung đụng nhiệt tình với mình được. Để rồi hắn lại không ngần ngại tặng nàng như gái lầu xanh.
Điều ấy đã giày vò Mộc Yên La đến tái tê cõi lòng.
Tư Đồ Kình Vũ thấy mỹ nhân chẳng hề để ý đến mình, mình làm gì nàng cũng thản nhiên như không, Tư Đồ Kình Vũ cười như không cười, nói lạnh nhạt: "Thú vị, rất thú vị."
Ninh Thư: Đây chính là câu tán gái kinh điển. Vậy tiếp theo chẳng phải sẽ nói "Cô em, em đã hấp dẫn sự chú ý của tôi rồi" đấy à.
"Được lắm, ngươi đã hấp dẫn sự chú ý của ta rồi đấy." Tư Đồ Kình Vũ cúi sát mặt Ninh Thư. Hành động này rất mờ ám, giống như định cúi xuống hôn vậy. Cùng với đó khí thế bức bách đến từ người Tư Đồ Kình Vũ sẽ làm trái tim phụ nữ đập thình thịch.
Ấy vậy, trước kỹ năng tán gái của Tư Đồ Kình Vũ, Ninh Thư ngẩng cái mặt không biến sắc lên nhìn Tư Đồ Kình Vũ.
Tư Đồ Kinh Vũ nâng cằm Ninh Thư, mặt hắn ngày càng gần, xem chừng là sắp hôn.
Chà chà, người gã này có mùi máu tươi nhé. Ninh Thư cảm thấy gã này mới đi giết lợn về chưa kịp tắm.
Ninh Thư đấm vào mặt Tư Đồ Kình Vũ, kết quả đánh vào lòng bàn tay hắn. Tư Đồ Kình Vũ nhìn Ninh Thư cười như không cười, bàn tay dày dài rộng nắm chặt nắm đấm của Ninh Thư.
"Bản tướng lại thích dáng vẻ lạnh lùng nhu nhược của ngươi trở nên nhiệt tình nóng bỏng khi hầu hạ, sẽ khiến người ta chìm đắm thế nào đấy." Miệng nói những câu lưu manh, nhưng kết hợp với khuôn mặt anh tuấn của hắn lại khá là mị hoặc.
Ninh Thư: Hự...
Phắc diu, giả vờ kiêu ngạo xinh đẹp lạnh lùng thất bại rồi.
Tư Đồ Kình Vũ cúi mặt định hôn nắm đấm bị hắn nắm trong lòng bàn tay. Ninh Thư rụt tay về, cầm cái còi trước ngực hít một hơi thật sâu, dùng hết sức bình sinh thổi còi.
"Uỳnh", một bóng người che mặt nhảy vào cửa sổ, cả người đen kịt, rất dễ nhận dạng trong căn phòng sáng trưng này.
"Tên khốn khiếp này dám sàm sỡ tiểu thư nhà ngươi, đánh chết hắn, xẻo cc hắn cho bản tiểu thư." Ninh Thư chỉ vào Tư Đồ Kình và chửi toáng lên, không hề còn dáng vẻ kiêu ngạo xinh đẹp lạnh lùng trước khiến Tư Đồ Kình Vũ hơi ngẩn người, rõ ràng không ngờ mỹ nhân thay đổi bất thình lình như thế.
Tư Đồ Kình Vũ nhíu mày, nhìn Ninh Thư nói: "Hóa ra là có người giúp đỡ. Mỹ nhân à, bản tướng thích nghe ngươi nói chuyện, dù là câu mắng chửi cũng giống tiếng nhạc du dương trầm bổng."
Ninh Thư: ...
Phắc diu.
Ninh Thư chỉ muốn mình mất trí nhớ thôi.
Đây là áng văn nữ chính có sắc đấy. Rõ ràng là chuyện rất đau khổ, nhưng biểu cảm vừa vui sướng vừa đau đớn của nữ chính khiến đàn ông càng muốn giày vò, chỉ muốn xé xác nàng ấy.
Ninh Thư bóp cổ của mình, cố gắng khiến giọng mình không quyến rũ động lòng người nữa, cô hét lên với ám vệ: "Cắt cc của hắn đi."
Tư Đồ Kình Vũ đánh nhau với ám vệ, bụi bay tứ tung, bàn ghế trong phòng đều ngổn ngang, biến thành đống gỗ vụn.
Nguyệt Lan thẫn thờ lại gần Ninh Thư, vừa nhìn cuộc chiến vừa run rẩy hỏi: "Tiểu thư ơi cc là gì ạ?"
Ninh Thư: ...
"Phịch..." Một bóng người rơi vào chân Ninh Thư, nhìn thấy là ám vệ, Ninh Thư có dự cảm chẳng lành. Ám vệ đứng lên, nói với Ninh Thư: "Kẻ này không vừa, tôi không đánh lại được, tôi đi trước chữa bệnh đây tiểu thư." Nói rồi ám vệ nhảy ra ngoài cửa sổ, cứ vậy chạy luôn, chạy mất luôn...
Hờ, cái thứ vô năng, nuôi chú em được cái tích sự gì hả, định chạy cũng phải dẫn chủ chú em chạy theo chứ.
Ninh Thư làm ra vẻ kiêu ngạo xinh đẹp lạnh lùng, hất cằm kiêu sa nhìn Tư Đồ Kình Vũ. Cánh tay Tư Đồ Kình Vũ bị thương, đang chảy máu tí tách.
"Sao vậy tướng quân?" Có thị vệ ngoài cửa hỏi vào trong phòng.
Tư Đồ Kình Vũ cười hở hàm rằng trắng với Ninh Thư, ung dung nói ra ngoài cửa: "Không có việc gì, chiến đấu hơi kịch liệt chút thôi." Câu này của Tư Đồ Kình Vũ rất mờ ám.
Bỗng chốc ngoài phòng có tiếng cười thô tục rồi rời đi.
Tư Đồ Kình Vũ ngoắc ngón tay với Ninh Thư, "Lại đây, băng bó vết thương cho bản tướng."
Không biết băng bó vết thương, Ninh Thư im lặng.
"Ngươi đã không qua vậy thì bản tướng qua, bản tướng qua thì không chỉ đơn giản là băng bó vết thương thôi đâu." Tư Đồ Kình Vũ nói rồi đi qua chỗ Ninh Thư.
Mẹ nó, Ninh Thư chửi thầm trong bụng, cô đi luôn qua chỗ Tư Đồ Kình Vũ. Lúc đi bộ, Ninh Thư phát hiện ra cơ thể mình lại lắc hông theo thói quen, rõ ràng là cơ thể tự đi thế nhé.