[Quyển 1] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 124: Nữ chính khổ không chịu nổi (3)




Chuyển ngữ: Wanhoo


Ninh Thư hỏi: "Với cả, sao chúng ta phải trốn, đầu hàng không được ạ?" Với địa vị của Mộc thừa tướng ở Đông Hoa quốc, nếu như đầu hàng sẽ có đường sống.


Mộc thừa tướng xụ khuôn mặt tuấn tú, nghiêm nghị bảo Ninh Thư: "Cha con là người có học, sao có thể làm chuyện không có khí phách như thế."


Ninh Thư: ...


Có khí phách thật thì trốn làm gì, ở lại đồng sinh cộng tử với Đông Hoa quốc đi, trăm phần trăm có thể trở thành viên quan có học, kiên cường, bất khuất nổi tiếng trong lịch sử đấy. Sợ ở lại sẽ chết chứ còn gì.


"Lão gia, tiểu thư, đã thu dọn đồ đạc xong rồi." Tiểu nha hoàn ôm bọc đồ trong tay.


Ninh Thư cũng không muốn đi cùng Mộc thừa tướng, cô bảo: "Cha và mẹ đi trước đi, chúng ta đi hướng khác nhau."


"Như thế sao được, một nhà chia xa bao giờ mới được hội họp, ra ngoài loạn thế này có khi trước khi chết cũng không gặp lại." Mộc thừa tướng chau đôi mày kiếm, hiển nhiên không tán thành đề nghị của Ninh Thư.


Ninh Thư nói: "Cha mẹ đi trước với đại ca và tiểu đệ đi, vậy mới có khả năng giữ lại huyết mạch Mộc gia, con gái sẽ cũng đi sau cha mẹ."


Mộc thừa tướng nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy cũng được."


Ninh Thư: ...


Tấm lòng cao cả quá, vứt khuê nữ ông ở lại mà không lo à?


Có lẽ đây là điều kiện cần của cốt truyện. Nghĩ mà xem, lúc nào cũng kè kè cha mẹ ở cạnh thì sao được, trong cốt truyện Mộc Yên La vẫn luôn một thân một mình.


"Con cầm chỗ ngân phiếu này đi." Mộc thừa tướng rút một xấp ngân phiếu cho Ninh Thư, Ninh Thư nhận ngân phiếu, đáp: "Cảm ơn cha."


"Cha sẽ cho người bảo vệ con, đây là thị vệ bên người cha, sau này để hắn âm thầm bảo vệ con." Mộc thừa tướng chỉ vào một thị vệ ôm kiếm.


Ninh Thư nhìn tên thị vệ này, khuôn mặt hắn khá đặc biệt, mặt chữ điền, cằm rất rộng.


Trong cốt truyện không có cái thị vệ này nhé. Ninh Thư rà soát lại cốt truyện, tìm thấy thị vệ này có xuất hiện một lần nhưng sau rồi không xuất hiện nữa, chắc là tự trốn hoặc bị nam chính lén giết.


"Hắn sẽ âm thầm bảo vệ con, nha đầu này cũng sẽ theo con." Mộc thừa tướng dặn vội dặn vàng rồi nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt buồn thương tiếc nuối, "Con gái à cha đi đây, con phải bảo trọng đấy, đại quân sắp đánh đến nơi rồi mau trốn đi."


Mộc thừa tướng nói xong và biến mất không thấy tăm hơi.


Thị vệ nhìn lướt qua Ninh Thư sau đó nhảy ra ngoài cửa sổ, chắc là muốn bảo vệ cô từ nơi bí mật nào đó.


Sao cứ thấy chẳng đáng tin gì cả.


Ninh Thư cất chỗ tiền Mộc thừa tướng cho cô, sau đó nói với nha hoàn bên cạnh: "Em cũng đi đi, không cần đi cùng ta đâu."


"Nô tỳ theo tiểu thư, nô tỳ không sợ." Tiểu nha hoàn nói mà răng đập vào nhau, chân run lẩy bẩy.


Ninh Thư ngồi khoanh chân trên giường, nói lạnh nhạt: "Em không cần theo ta, ta sẽ không đi đâu hết."


"Nô tỳ theo tiểu thư, Nguyệt Lan sinh là người của tiểu thư, chết là ma của tiểu thư." Nguyệt Lan quyết tâm.


Ninh Thư phẩy phẩy tay, "Tùy em, em muốn theo thì theo."


"Nấu ít cái gì ăn đi, ta hơi đói." Ninh Thư sai Nguyệt Lan.


Nguyệt Lan đặt bọc đồ xuống đi nấu cái ăn cho Ninh Thư.


Nhìn ra ngoài cửa sổ có thể trông thấy đèn đuốc sáng trưng, còn có tiếng chém giết, mùi máu bay xa, cả phủ đều nháo nhào.


"Thị vệ kia, ngươi vẫn còn ở đây chứ?" Ninh Thư gọi ra ngoài cửa sổ.


Đợi một lúc lâu không nghe thấy thị vệ đáp lại, Ninh Thư buồn rầu, đừng bảo cái tên này chạy rồi nhé.


"Vẫn ở." Một giọng nói cất lên.


Ninh Thư: ...


Quãng thời gian phản xạ có hơi dài nhé, cô gọi lâu thế mới trả lời à.


"Ta phải làm thế nào để gọi ngươi đây?" Chẳng lẽ mỗi lần cô gọi hắn, đều phải đợi mòn mông vẫn chưa trả lời, sau rồi mới được đáp một tiếng hời hợt à.


Với cả Ninh Thư cũng không biết độ trung thành của thị vệ này thế nào.


Ái chà, buồn bực quá.


Một dáng người xuất hiện trước mặt Ninh Thư, hắn che mặt, chỉ hở một đôi mắt.


Ninh Thư sợ.


"Là tôi thưa tiểu thư." Thị vệ nói.


Ninh Thư vuốt ngực, "Ngươi che mặt làm gì?"


"Đây là quy định của ám vệ chúng tôi." Thị vệ đáp.


Ninh Thư: ...


Như ngươi nhìn qua là quên mặt mũi, che mặt càng khiến người khác chú ý ấy.


"Đây là cái còi, khi tiểu thư thổi còi tôi sẽ xuất hiện." Thị vệ cho Ninh Thư một cái còi, Ninh Thư nhận cái còi, hỏi: "Bất cứ chỗ nào cũng nghe thấy à?"


Vấn đề này có hơi khó, thị vệ mãi không trả lời, sau cùng đáp: "Chỉ cần tôi ở cạnh tiểu thư, tiểu thư thổi còi là tôi nghe thấy được."


"Cảm ơn ngươi." Ninh Thư cất cái còi đi, nhưng mà vẫn thiếu an toàn.


Nguyệt Lan nấu được thức ăn thì nói với Ninh Thư: "Thưa tiểu thư, trong phủ không có người nên nô tỳ nấu một ít mì ạ."


Ninh Thư không chê bai, cô ăn mì Nguyệt Lan nấu rồi bảo: "Em cũng ăn một ít đi."


Ninh Thư xoa cái bụng, cô sẽ đợi tướng quân đến. Ninh Thư đợi đến lăn ra ngủ, cuối cùng cũng có người xông vào phủ thừa tướng, bước huỳnh huỵch đến chỗ này.


"Uỳnh", cánh cửa bị người ta đá văng và rỗi kẽo kẹt rơi bụp xuống đất bốc bụi mù, nó hỏng thật rồi.


Ninh Thư cạn lời, không thể mở cửa hẳn hoi được à, sao cứ thích đạp cửa ấy nhỉ.


Ninh Thư vẫn ung dung ngồi yên trên ghế nhìn người đàn ông ở tít phía trước. Người đàn ông này cao to mạnh mẽ, ngoài mặc khôi giáp, vừa bước vào cả phòng đã ngập mùi máu tươi.


Ninh Thư nhìn hắn, đây chính là người đàn ông đầu tiên của Mộc Yên La, Tư Đồ Kình Vũ!


"Ôi, tướng quân, ở đây có một mỹ nhân."


"Đẹp quá..."


"Quá đẹp..."


Ninh Thư thấy đám người này nhìn mình bằng đôi mắt thèm nhỏ dãi khinh bỉ thì đậu xanh rau má trong lòng, cô chưa từng được hưởng thụ qua đãi ngộ này bao giờ đâu.


Cứ như bị cưỡng hiếp bằng mắt ấy.


Quả nhiên cô đã quen làm thí tốt nhỏ bé xấu xí đàng hoàng cơ.


"Các ngươi ra ngoài cả đi." Tư Đồ Kình Vũ ra lệnh cho các tướng sĩ sau lưng, giọng hắn khàn khàn lôi cuốn, uy nghiêm mà cũng tàn khốc như chiến tranh.


Trông thấy đại mỹ nhân là Ninh Thư đây, đám tướng sĩ và binh sĩ cũng không quá đành lòng. Một tướng sĩ chắp tay thưa: "Tướng quân, chắc chắn mỹ nhân này là Mộc Yên La danh chấn Đông Hoa quốc. Các huynh đệ đã vất vả cả đêm, tướng quân xem ý người sao?"


"Bản tướng quân bảo biến cơ mà." Tư Đồ Kình Vũ rút luôn đại đao bên hông tướng sĩ, nhắc nhở lạnh lùng: "Sao, lời bản tướng quân không có hiệu lực rồi, các ngươi đều muốn vi phạm quân quy?"


Mọi người đều hiểu, tướng quân chấm mỹ nhân này muốn chơi trước.


Những người đàn ông chặn ở cửa dán mắt vào Ninh Thư, không làm cách nào dứt ra được, thậm chí một số người còn nhỏ dãi.


Nhưng mà có Tư Đồ Kình Vũ ở đây, bọn họ không mơ tưởng được mỹ nhân này rồi.


Tư Đồ Kình Vũ đã xây dựng hình tượng ăn sâu vào máu họ, đám đàn ông này rất sợ Tư Đồ Kình Vũ. Sau cùng tất cả đều lưu luyến đi hết, để một mình Tư Đồ Kình Vũ lại.