[Quyển 1] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 122: Nữ chính khổ không chịu nổi (2)




Chuyển ngữ: Wanhoo


Cô là người thay đổi cuộc đời giúp thí tốt, giờ lại phải đi thay đổi cuộc đời hộ nữ chính, dở hơi quá rồi đấy.


2333 bảo: "Như đã từng nói đây là một nhiệm vụ đặc thù, sau nhiệm vụ này cô sẽ lại chỉ được giúp thí tốt thôi."


Đi chết đi, nói thẳng ra làm gì. Thế mà bảo chăm sóc tâm trạng người chơi, cái hệ thống thối tha này chăm sóc như thế đấy.


Ninh Thư ngồi xuống bắt đầu hấp thụ vật chất trong không gian để tăng cường linh hồn. Làm cách này chậm quá, khi nào có kinh nghiệm cô sẽ giao dịch bí kíp tu luyện linh hồn ngay.


Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, Ninh Thư mở mắt thấy linh hồn dày dặn hơn thì rất hài lòng, cô hỏi: "2333 có ở đây không?"


"Có ở." Ninh Thư vừa dứt lời 2333 đã đáp ngay, hiển nhiên vẫn luôn đợi Ninh Thư tỉnh dậy.


Ninh Thư nói: "Cậu đổi tên được không?"


2333 đáp: "Không được, từ khi xuất hiện tôi đã mang số hiệu này, không sửa được."


Ninh Thư: Không sửa được cái beep...


Cô cảm thấy cái số hiệu này rất buồn nôn.


Mà thôi, cái này chỉ là chuyện nhỏ không quan trọng, Ninh Thư nói: "Bước vào nhiệm vụ đi."


"Được thôi."


Ninh Thư cảm thấy đầu óc quay cuồng buồn nôn.


Sau khi cảm giác biến mất, Ninh Thư mở mắt ra. Căn phòng tối tăm có đốt nến trên bàn, ghế bên có một nha hoàn đang ngủ xem chừng là gác đêm.


Ninh Thư day trán, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời tối mịt, Ninh Thư quyết định sẽ tiếp nhận cốt truyện trước.


Mộc thừa tướng của Đông Hoa quốc có một cô con gái khuynh quốc khuynh thành, quyến rũ động lòng người tên là Mộc Yên La. Người cầu hôn đạp hỏng cả cổng, mọi người đều đoán xem con trai nhà ai có thể ôm mỹ nhân xinh đẹp này về.


Mọi người cũng chẳng thể ngờ rằng ấy thế Đông Hoa quốc bị lật đổ trong một đêm. Phủ thừa tướng bị đột kích, Mộc thừa tướng giúp con gái trốn thoát, còn bản thân thì trốn hướng ngược lại.


Mộc Yên La vừa trốn khỏi phủ thừa tướng đã bị một vị tướng quân bắt được, vị tướng quân kia cưỡng hiếp Mộc Yên La, bắt đầu cuộc sống phóng túng không biết xấu hổ.


Trái tim Mộc Yên La dần trao cho vị tướng quân này, thế nhưng một vị vương gia khác lại để mắt đến Mộc Yên La. Vậy là tướng quân tặng Mộc Yên La cho vương gia luôn. Mộc Yên La bị sự tuyệt tình của tướng quân giày vò đến xé lòng và rồi bắt đầu cốt truyện vừa yêu vừa hận với vị vương gia kia. Gì mà ta không yêu ngươi, dù ngươi có được cơ thể của ta cũng không chiếm được trái tim ta, bla bla...


Tướng quân mất Mộc Yên La mới nhận ra mình yêu Mộc Yên La. Tướng quân trao đổi với vương gia, và chuyện xấu hổ hơn đã đến, họ chơi 3p luôn.


Ninh Thư: ...


Mộc Yên La rất đau đớn, nàng bỏ trốn. Trên đường trốn chạy gặp rất nhiều đàn ông, nào là thương nhân, thần y, minh chủ võ lâm, thư sinh, giáo chủ ma giáo.


Phần sau của cốt truyện, lũ đàn ông này đều yêu Mộc Yên La. Sau khi bàn bạc họ quyết định cùng nhau chung đụng Mộc Yên La, chắp ngòi bút bay bổng cho cuộc sống phóng túng không biết xấu hổ.


Con mẹ nó!


Ninh Thư nhìn đến chuỗi người này mà sợ vỡ mật.


Điểm sáng là mỗi khi Mộc Yên La gặp thằng nào đều bị ngược thân ngược tâm, sau đó thằng đấy sẽ tỉnh ngộ, nhận ra mình yêu Mộc Yên La, không có cảm giác với các cô em khác.


Một câu chuyện ngược tâm thôi rồi, nào là sinh non, hiểu lầm, ngược thân, **, thật sự quá bi thảm.


Rõ như ban ngày, đây là một thế giới ngược tâm, np và có sắc.


Ba lần sống cuộc sống thế này chả thảo Mộc Yên La muốn thay đổi cuộc đời. Đảm bảo lũ đàn ông này đều là "S", còn Mộc Yên La là "M" chắc. Thế mà cũng sống hạnh phúc với nhau được.


Ninh Thư xòe bàn tay đếm xem có bao nhiêu thằng. Tướng quân anh vũ này, vương gia bá đạo này, thương nhân đen tối này, thư sinh uyên bác này, thần y lạnh lùng này, giáo chủ ranh mãnh này, minh chủ chính trực này.


Ừm, tổng có bảy người, mỗi người một đêm vừa đủ ngủ một tuần.


Ninh Thư muốn về nhà, thế giới này ngập ngụa trong dơ bẩn quá má ơi.


"Ting, Ninh Thư moa moa, tôi là 2333." Bỗng nhiên trong đầu Ninh Thư bật ra giọng nói, Ninh Thư đang suy nghĩ xuất thần nên suýt thì bật dậy khỏi giường.


"Gì?" Ninh Thư lạnh lùng, còn moa moa cơ à hờ hờ.


2333 cũng không vòng vo mà bảo thẳng: "Nếu giúp Mộc Yên La thay đổi số phận, Mộc Yên La thoát khỏi vận mệnh tương đương với không được mất trinh tiết vào lũ đàn ông này. Ba đời Mộc Yên La bị lũ đàn ông này giày vò rồi. Vậy nên Ninh Thư à, nếu cô muốn nhận được nhiều kinh nghiệm, vậy tiện tay chà đạp lũ đàn ông này đi."


"Càng chà đạp mạnh càng được nhiều kinh nghiệm. Nhiệm vụ này rất khó do quy luật trời đất mạnh, Mộc Yên La vẫn đi theo trình tự cũ, dù cô ta sống lại vẫn không thoát khỏi số phận này." 2333 giải thích.


Ninh Thư đã giác ngộ, nó giống cuộn băng phim, bắt buộc diễn biến theo cốt truyện. Dù có lệch cốt truyện thì trời đất cũng sẽ xếp trở lại nơi bắt đầu.


Ninh Thư bỗng cảm thấy gánh nặng nhìn cân, mẹ nó, tại sao cô chọn nhiệm vụ khó thế này, đừng bảo là người khác chừa lại rồi bị cô chọn trúng nhé.


Định mệnh!


Tóm lại là, nhiệm vụ này phải thay đổi số phận Mộc Yên La, và cũng chà đạp lũ đàn ông kia một trận tơi tả.


Cũng phải thôi, lũ đàn ông cặn bã bị thần kinh đó không đánh chết chẳng lẽ còn để dành ăn mừng năm mới à?


Ninh Thư bật dậy khỏi giường, cô chuẩn bị luyện Tuyệt Thế Võ Công. Không có năng lực sẽ phải ngủ đấy, Ninh Thư không muốn ngủ với lũ người đó đâu.


Luyện một lúc, Ninh Thư hít sâu rồi lại thở mạnh. Ninh Thư phát hiện ra một điều xót xa, cơ thể này không luyện võ được. Luyện gần hai canh giờ, trong cơ thể Ninh Thư chẳng có lấy một chút kình khí nào.


Ninh Thư vã mồ hôi hột khắp người, mẹ nó vô năng thì chờ lũ đàn ông kia đến xô ngã nhé, sao để thế được đây.


Ninh Thư tự nhận mình là người ngây thơ trong sáng, sao làm cái chuyện đó được.


"Cơ thể này không tu luyện được đâu Ninh Thư, cô bỏ cuộc đi, bỏ cuộc đi..." Tiếng nói của 2333 cứ quanh quẩn trong đầu Ninh Thư...


Mệt tim quá! Cũng đúng thôi, nữ chính ngồi đợi người ta đến xô ngã mà, luyện được Tuyệt Thế Võ Công khoẻ như voi thì đàn ông đàn ang xô ngã kiểu gì?


Cơ thể được nhào nặn mềm mại dễ xô ngã, phản kháng một chút là gợi tình, chứ để cho nữ chính khỏe như voi thì không có cửa đâu.


Ninh Thư ngồi than trên ghế, bỗng cánh cửa bị đá văng đến "Uỳnh" một tiếng làm Ninh Thư giật cả mình.


Nha đầu nằm ngủ trên ghế bị tiếng động mạnh này làm cho giật mình ngã lăn xuống đất, mơ màng bò dậy thấy Ninh Thư ngồi trên giường thì gọi: "Tiểu thư ơi tiểu thư, chuyện gì thế ạ?"


Làm sao mà ta biết được chuyện gì, Ninh Thư nhìn ra cửa, một người đàn ông vào trước, một người đi theo đằng sau.


"Yên La, đại quân chiếm được thành rồi, chúng ta mau đi thôi." Một người đàn ông trung tuổi tuấn tú lo lắng xông vào bảo Ninh Thư thế.


Hóa ra là cha nguyên chủ đến, còn tưởng tướng quân nào tấn công cơ. Đến giờ Ninh Thư vẫn chưa khôi phục trạng thái nên có.


"Còn không mau thu dọn đồ đạc cho tiểu thư." Mộc thừa tướng quát nha hoàn đang tái mặt.


Tiểu nha hoàn vội vàng đi thu dọn đồ đạc.


Mộc thừa tướng nhìn Ninh Thư, than rằng, "Đông Hoa quốc mất rồi."


Ninh Thư cũng thở dài một tiếng, đây chính là mở đầu cho bi kịch của nữ chính đó.


"Cha ơi, chúng ta phải đi đâu đây?" Cốt truyện khá là mạnh, Ninh Thư không có dự cảm mình thoát được.