[Quyển 1] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 115: Tìm kiếm đại boss mạt thế (26)




Tác giả: Rất Là Lập Dị


Chuyển ngữ: Wanhoo


Nhìn khung cảnh cảm động nam phụ đáng thương đánh đổi mạng sống vì nữ chính, mà Ninh Thư chẳng biết bộc bạch cảm xúc ra sao. Theo như Ninh Thư thấy cái người tên Lâm Văn này chỉ là công cụ đỡ đòn của Sồ Phượng, là công cụ cứu nữ chính thôi.


Nếu Sồ Phượng không bất chấp giết cô theo cảm tính mà mang ông anh này chạy trốn, chưa biết chừng sẽ không phải chết.


Có người vì tình yêu mà trả giá chẳng mong nhận lại, sắp chết còn chúc người mình yêu hạnh phúc với thằng khác.


Đúng là... ngu xuẩn, ngu si.


Kiểu như chỉ sống vì nữ chính, không có tư tưởng của riêng mình ấy?


Ninh Thư cũng đau đầu quá, có người bị thương còn chấp nhất chuyện trả thù, cứu người quan trọng hơn tất cả chứ.


Ninh Thư nhìn xác sống biến dị đối diện mình, tay nó cầm trái tim vẫn đang rỏ giọt máu, Ninh Thư sa mạc lời thật.


Bấy giờ, xe tăng quân đội xông đến phía này, Ninh Thư thừ người, mẹ nó lại là xe tăng.


Đội xe tăng này còn lắp hỏa tiễn tầm xa, cô cảm nhận được nguy hiểm cận kề, xác sống biến dị cũng tru lên, xác sống bình thường lao đến xe tăng.


Thế nhưng xe tăng vô cùng dũng mãnh, nghiền thẳng xông đến.


Vừa nhìn thấy xe tăng là Sồ Phượng vui ra mặt, hất mặt đanh giọng với Ninh Thư: "Hoa Đóa Nhi ngày chết của mày đến rồi. Mày giết Lâm Văn, tao sẽ trả thù cho Lâm Văn."


Ninh Thư chỉ vào xác sống biến dị, bảo: "Là nó giết, không phải tao giết."


Không nhìn thấy trái tim của lốp dự phòng nhà chị còn trong tay nó à?


Xác sống biến dị bị Ninh Thư chỉ định ngoảnh đầu lại, tru lên một tiếng với Ninh Thư.


"Hôm nay tất cả chúng mày đều phải chết."


Sồ Phượng tức đến đỏ gay mặt, "Hoa Đóa Nhi, tao sẽ không chỉ moi não mày ra mà còn vứt mày vào viện nghiên cứu cho mày ăn đủ khổ."


Ninh Thư vỗ ngực, sợ quá hu hu.


Nhìn xe tăng ngày càng gần nhất là ống phóng rocket đen sì, dự cảm nguy hiểm ngày càng mãnh liệt và Ninh Thư chạy. Máu thịt sao bì được với vũ khí nóng lại còn là mấy thứ nhiệt độ cao, có thể biến người ta thành không khí luôn ấy.


"Mày chạy làm gì, không phải mày giỏi lắm à?" Sồ Phượng thấy Ninh Thư mặt dày bỏ chạy thì tức đến hét to.


Ninh Thư thèm vào quan tâm lời Sồ Phượng nói, không chạy ở đó chờ chết chắc.


Xác sống biến dị thấy Ninh Thư chạy, chần chừ một chút rồi cũng đuổi theo Ninh Thư. Ninh Thư nhìn lại thấy xác sống biến dị thì thiếu chút ngã chổng vó giữa trời.


Mẹ nó, tao còn chưa tính sổ với mày mà mày lại tự tìm đến, hay lắm, sau này đỡ phải đi tìm mày khắp nơi.


Ninh Thư đẩy nhanh tốc độ, xác sống biến dị cũng tăng tốc. Không biết đã chạy bao lâu, Ninh Thư tìm thấy một kho hàng không người bỏ hoang, cô định xuống dưới đây.


Mặc dù đã thành xác sống nhưng xương cốt vẫn là con người, không nằm màn trời chiếu đất được.


Xác sống biến dị vào trong kho hàng với Ninh Thư.


Ninh Thư ngoảnh đầu đánh giá xác sống biến dị, mặt mũi nhợt nhạt, biểu cảm chết lặng, đôi mắt xám rất rợn người.


Xác sống biến dị đưa trái tim đầm đìa máu cho Ninh Thư, có vẻ là muốn kết bạn với Ninh Thư.


Ninh Thư lắc đầu, không nhận trái tim. Cô đã thoát khỏi sở thích của xác sống cấp thấp, chắc chắn sẽ không ăn cái này.


"Hú..." Xác sống biến dị tru lên với Ninh Thư.


Ninh Thư mặc kệ nó, xác sống biến dị thấy Ninh Thư không cần thật thì tự mình cắn xé từng miếng trái tim một.


Ninh Thư nuốt một ngụm nước miếng, ghê chết bà rồi.


"Đừng ăn cái này nữa, chẳng có tác đụng quái gì đâu." Ninh Thư cảm nhận được xác sống này đã bước vào giai đoạn tiến hóa giống như cô, nhưng mà ăn thịt dị nhân để bổ sung gen khuyết thiếu là không đủ.


Xác sống biến dị nào có nghe hiểu Ninh Thư nói gì, ăn hết trái tim lại tru lên với một cái với Ninh Thư.


Hú cái con khỉ mốc, Ninh Thư đấm một phát vào mặt xác sống biến dị mà như đấm vào sắt thép, cứng thế.


Ninh Thư đạp một phát vào bụng xác sống biến dị, đạp bay nó đập thẳng vào tường.


"Hú hú..." Xác sống biến dị tức tối tru lên với Ninh Thư, như thể đang hỏi Ninh Thư tại sao lại đánh nó.


Xác sống dỗi, nó đã cho cô ấy trái tim, tại sao cô ấy còn đánh nó.


Ninh Thư cười khan, nếu không vì cái thằng khốn khiếp này, cô sẽ trở thành như thế này à. Không có ông chú thì con mẹ nó cô đã là xác sống không có ý thức rồi.


Không về được không gian hệ thống, từ nay về sau trở thành xác sống thèm ăn, chẳng biết lúc nào sẽ bị đập vỡ đầu.


Nghĩ mà Ninh Thư rùng cả mình, càng ghét càng tức cái mặt xác sống phía trước, cô đánh đập xác sống biến dị điên cuồng.


Xác sống biến dị vừa đánh nhau với Ninh Thư vừa gào thét triệu tập xác sống gần đó. Đôi mắt xám trắng lay động, gầm gừ với Ninh Thư.


"Bụp..." Đập xác sống biến dị xuống đất, Ninh Thư đá xác sống biến dị liên tiếp. Sàn nhà đã nứt cả ra mà xác sống vẫn chẳng hề hấn gì.


Ninh Thư thở dài thu chân về, đâu có dễ giết được loại xác sống này.


Xác sống biến dị tru lên giận dữ, Ninh Thư ngoáy ngoáy lỗ tai, "Nói đi chứ đừng có hú, không nói được thì ngậm mồm lại."


"Hú hú..."


Ninh Thư: ...


Ninh Thư đề phòng xác sống biến dị, thấy nó không định ra tay thì vào trong kho hàng, tìm một chỗ chuẩn bị ngủ.


Xác sống biến dị cũng vào theo Ninh Thư, thấy Ninh Thư nằm nó cũng nằm xuống, gầm gừ với Ninh Thư.


Nhìn động tác của xác sống, Ninh Thư bỗng hiểu lý do con xác sống này bắt chước cô là vì nó đang học theo cô.


Dù khỏe và cũng có trí tuệ, thế nhưng con xác sống này chỉ hành động theo bản năng.


Đậu má, sao lại cảm thấy tự rước phiền vào người nhỉ.


Giờ tao không tính trả thù nữa, mày mau cuốn xéo đi đi.


Ninh Thư trở mình, xác sống bên cạnh cũng tập trở mình.


Ninh Thư: ...


Mẹ nó, phải làm sao đây?


Ninh Thư bực bội ngồi dậy lườm xác sống biến dị, xác sống biến dị ngoảnh mặt lại cùng nhìn Ninh Thư.


"Mau xéo đi." Ninh Thư quát xác sống.


"Đĩ." Xác sống biến dị phát âm không chuẩn lắm, mắt nó nhìn chằm chằm miệng Ninh Thư.


Ninh Thư: ...


Tìm đọc tại wanhoo@wattpad hoặc wanhoo@wordpress để đọc bản cập nhật mớinhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé! 


"Đi." Lúc Ninh Thư nói chuyện, khuôn miệng mở rộng để cho nó nhìn rõ.


"Đí..." Khi xác sống biến dị nói chuyện luôn phát ra tiếng ù ù như gió lùa bên tai.


"Đi, đi..." Ninh Thư hét to.


"Đi..." Cuối cùng xác sống cũng phát âm được, dù vậy vẫn không được xuôi tai cho lắm.


Ninh Thư mệt mỏi nằm xuống, xác sống bên cạnh cứ đọc đi đọc lại, "Đi", "Đì", "Đí".