[Quyển 1] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 114: Tìm kiếm đại boss mạt thế (25)




Tác giả: Rất Là Lập Dị


Chuyển ngữ: Wanhoo


Ninh Thư đuổi theo hướng xác sống gào thét, tìm con xác sống biến dị kia để trả thù.


Khi Ninh Thư tìm đến nơi đã thấy xác sống biến dị bay giữa không trung từ xa. Nhìn thấy con xác sống này mà mắt Ninh Thư hằn tơ máu đỏ.


Gặp kẻ thù hằn tơ máu là đúng rồi, mẹ nó, xông pha nhiều thế giới thế cũng chưa từng bị trên cơ đến vậy.


Bên dưới xác sống biến dị là đại quân xác sống, một tổ đội con người đang bị xác sống vây quanh.


Dị nhân trong nhóm ra sức giết địch, bảo vệ vật tư trong xe.


Ninh Thư chỉ nhìn lướt qua mà không ngờ lại nhìn thấy Sồ Phượng trong đội. Sồ Phượng mặc đồ da màu đen ôm lấy cơ thể, phô lên vóc dáng lồi lõm, đường cong khiêu gợi, lúc giết xác sống tóc đen bay bay, trông vừa quyến rũ vừa dụ hoặc.


Không có chết thật này, lúc ấy gậy đã xuyên qua người Sồ Phượng thế mà vẫn không sao.


Ninh Thư cười khỉnh một tiếng, đúng là oan gia ngõ hẹp. Quan sát một lúc, ngoại trừ Sồ Phượng, cô không quen những người khác trong tổ đội.


Sồ Phượng ra ngoài tìm vật tư?!


"Hú hú..."


Đột nhiên xác sống biến dị ngoảnh sang tru hai tiếng về phía Ninh Thư, Ninh Thư nghe tần suất tiếng tru của xác sống thì biết đang truyền thông tin nào đó.


"Hú hú..."


Xác sống biến dị lại tru lên hai tiếng với Ninh Thư, tiếng tru này dồn dập hơn nhiều, Ninh Thư hiểu, xác sống đang muốn cô qua đánh nhau ấy mà.


Đánh nhau cái cờ cờ ý, bà đến quyết đấu với mày mà.


Hành động của xác sống biến dị dẫn dắt sự chú ý của con người. Sồ Phượng vừa nhìn qua thấy là Ninh Thư thì ngờ vực không tin, một cọc băng giải quyết hết xác sống trước mặt rồi nhìn Ninh Thư đề phòng.


Cơ thể Ninh Thư bay lơ lửng đến chỗ xác sống biến dị. Xác sống biến dị nghiêng đầu quan sát Ninh Thư, nó giật cái mũi ra bề thắc mắc khó hiểu.


Nó có thể xác định phía trước là đồng loại.


Ninh Thư lơ lửng giữa không trung nhìn Sồ Phượng ở dưới, tủm tỉm chào hỏi Sồ Phượng, "Lâu rồi không gặp."


Ninh Thư vừa lên tiếng, sắc mặt Sồ Phượng càng không tin nổi, hét lớn: "Hoa Đóa Nhi, mày còn sống?"


Sồ Phượng nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy gã đàn ông ở chung với Ninh Thư. Thấy Ninh Thư đi lại trên không như xác sống, Sồ Phượng nhăn nhó mặt mày.


"Rốt cuộc mày là cái thứ gì?" Sồ Phượng chất vấn Ninh Thư, xác sống không thể nói chuyện, thế nhưng Hoa Đóa Nhi lại nói chuyện được.


Ninh Thư khoanh tay nhìn Sồ Phượng, bảo: "Mày đoán xem."


"Hoa Đóa Nhi mày đã thành xác sống rồi? Kể cả mày có thành xác sống biến dị, hạch tinh thể trong đầu mày cũng là của tao. Trước đây mày là đứa ngu dốt, mày có biến thành xác sống cũng không có khá hơn được, tao đây sẽ nhận giúp cái hạch tinh thể của mày." Sồ Phượng nhếch lông mày, tỏa ra hơi thở lạnh lẽo thấu xương.


Ninh Thư sờ đầu mình, hạch tinh thể là gì? Một thời gian không ra khỏi cửa đã không bắt kịp thời đại rồi!


Sồ Phượng phóng cọc băng về phía Ninh Thư, Ninh Thư cử động nhẹ người tránh đòn tấn công của cô ta.


Sồ Phượng thấy Ninh Thư dễ dàng tránh tấn công của mình thì sầm mặt, răng cắn môi mọng tay sờ bụng mình, bụng cô vẫn còn vết sẹo đó.


Lần đó thiếu chút là cô không sống nổi, nếu không có Cô Lang cố gắng cứu, cô đã đi gặp Diêm Vương thật rồi.


Giờ gặp lại Ninh Thư, cô càng phẫn uất khi trông thấy Ninh Thư mạnh hơn, các cọc băng phóng liên tục đến Ninh Thư.


Ninh Thư chớp nhoáng tiếp cận ngay trước Sồ Phượng, nắm tay đánh vào đầu Sồ Phượng. Sồ Phượng co rụt con ngươi, ngưng tụ khiên băng ngăn chặn đòn tấn công của Ninh Thư.


Ninh Thư cười khẩy dồn nhiều sức thêm đánh vỡ khiên băng rồi vung tay đến đầu Sồ Phượng.


Sồ Phượng tái xanh mặt, chỉ biết nhìn cú đấm gần trong gang tấc, nhanh đến không có cơ hội né tránh, Sồ Phượng mất không chế hoảng loạn.


Khi Ninh Thư cho rằng cú đấm sẽ đấm vỡ sọ Sồ Phượng thì trước mặt xuất hiện một người ôm lấy Sồ Phượng, dùng lưng chống lại nắm đấm của Ninh Thư.


Ninh Thư sửng sốt, lập tức thu lại sức mạnh của mình thế nhưng vẫn đánh vào lưng người kia, cả ông anh đó và Sồ Phượng bay ra một khoảng xa.


Ninh Thư cau chặt đôi mày nhìn ông anh bảo vệ Sồ Phượng trong lòng, ông anh này hộc máu mồm mà vẫn lo lắng hỏi Sồ Phượng thế nào.


Sồ Phượng hoảng hốt, kinh hoàng lau máu ở khóe miệng anh ta, giọng run run muốn khóc, "Lâm Văn, Lâm Văn, sao anh ngốc thế."


"Chỉ cần em không sao là được, em không sao là được." Lâm Văn nói chuyện mà máu phun ra không ngừng.


Sồ Phượng ngoảnh mặt lại, đôi mắt đục ngầu căm hờn Ninh Thư, "Hoa Đóa Nhi, tao sẽ bắt mày phải chết, mày dám làm anh ấy bị thương, tao sẽ bắt mày phải chết."


Ninh Thư: ...


Cô bỗng có cảm giác mình là trùm phản diện, vậy ông anh liều chết cứu người kia hẳn là nam phụ đáng thương rồi.


Thế đấy, mỗi lần nam nữ chính gặp nguy sẽ luôn có người cứu, cuối cùng chính nghĩa sẽ thắng cái ác.


Xì, còn lâu cô đã là cái ác nhé, không có cái ác gì hết, chỉ có lập trường khác nhau thôi. Chẳng lẽ cô phải đứng đợi nữ chính moi hạch tinh thể trong đầu cô ra à.


Sồ Phượng bùng nổ sức mạnh khủng khiếp, sức mạnh này khiến Ninh Thư nheo mắt, trong không khí hỗn độn có mùi xác sống.


Không lẽ dị nhân dùng hạch tinh thể xác sống để thăng cấp siêu năng lực?


Sức mạnh này không vừa, Ninh Thư rất cảnh giác, lơ lửng giữa không trung nhìn Sồ Phượng từ trên cao xuống. Sồ Phường đau đớn phẫn nộ, nhìn Ninh Thư bằng cặp mắt ghi hận khắc cốt ghi tâm.


Ninh Thư cạn lời, tình hình hiện tại nên sơ cứu cho nam phụ đáng thương kia trước mà? Ừ thì giết được cô, cũng mất cơ hội sơ cứu rồi.


Ninh Thư mệt mỏi quá.


Người Sồ Phượng bùng nổ vô số cọc băng lao về phía Ninh Thư, Ninh Thư đẩy nhanh tốc độ né các cọc băng đó.


"Hoa Đóa Nhi có giỏi thì đừng tránh, đánh tay đôi với tao này." Sồ Phượng phẫn nộ hét trong đau đớn.


Tại sao không tránh? Không tránh thế đứng làm cái bia à! Ninh Thư bật cười thành tiếng.


Tìm đọc tại wanhoo@wattpad hoặc wanhoo@wordpress để đọc bản cập nhật mớinhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé! 


"Á..." Tiếng hét đau đớn vang lên, Ninh Thư nhìn qua thì 囧 mặt, nam phụ đáng thương bị Sồ Phượng bỏ rơi không cứu được rồi.


Sồ Phượng ngoảnh lại thì thấy trái tim Lâm Văn bị một xác sống biến dị khác móc ra.


Tơ máu mắt Sồ Phượng muốn đứt ra, phẫn nộ bắn cọc băng về phía xác sống biến dị, thế nhưng xác sống biến dị nhanh chóng trốn mất, lại bay lơ lửng trên không trung bóp trái tim Lâm Văn trong tay.


"Lâm Văn, Lâm Văn..." Sồ Phượng kiêu sa ôm cơ thể ông anh gào khóc.


"Sồ Phượng, em nhất định phải hạnh phúc đấy." Ông anh nghiêng đầu tắt thở.