Tác giả: Rất Là Lập Dị
Chuyển ngữ: Wanhoo
Mỗi lần uống dịch thể gen xong Ninh Thư sẽ không cảm thấy đói, mùi của ông chú y tế cũng không cám dỗ cô.
Dịch thể gen này đúng là bảo vật, từ nay về sau, thức ăn của cô chính là dịch thể gen vị như nước ớt này à?
Hình như cái này rất khó chế, ông chú cũng không có bao nhiêu.
Ninh Thư nấc cục, ngồi xuống sàn dựa vào tường và nhắm mắt, mỗi khi uống dịch thể gen lại có hơi mệt.
"Hoa Đóa Nhi, giờ cảm thấy thế nào?" Ông chú y tế lại hỏi Ninh Thư, Ninh Thư nhấc mí mắt, tỏ ra buồn ngủ.
Ông chú lại ghi gì đó vào quyển sổ, anh ta nhắc Ninh Thư: "Lên bàn mổ ngủ đi, chỗ nào cũng ngủ được thế này không giống con gái gì hết."
Ninh Thư: ...
Chú à,\ ngủ trên bàn mổ mới lạ ấy, giờ cô là một xác sống, gọi cô là con gái không liên quan.
"Qua bàn mổ ngủ đi." Ông chú y tế chỉ vào bàn mổ.
Ninh Thư đành phải bò lên bàn mổ ngủ, sau đó ông chú y tế chọc một cái vào cổ Ninh Thư.
Ông chú nhìn máu có hơi tím đen thì bảo: "Tuổi thọ của em rất dài. Xác sống thông thường đều sống rất lâu nhưng lại phải chấp nhận giày vò vô tận, may mà xác sống tiến hóa đều tiến hóa theo hướng nhân loại cao cấp."
"Dị nhân và xác sống đều có chung mục đích đó là tự thân tiến hóa." Ông chú y tế lắc máu trong ống nghiệm, "Tế bào của em phân liệt rất chậm, gần như không có tế bào chết đi sinh ra, điều này cho thấy tuổi thọ sẽ rất dài."
Ninh Thư: ...
Quá phức tạp.
Cô là cô bé không được đi học, Ninh Thư phổ cập tiểu học không hiểu ông chú đang nói gì.
Ông chú y tế nghiên cứu máu, Ninh Thư ngủ khò khò trên bàn mổ.
Không biết đã ngủ bao lâu, khi Ninh Thư tỉnh lại, cảm thấy tinh thần vô cùng phấn chấn, không hề có cảm giác mình là một xác sống. Cô soi gương, mặt mũi có hơi xanh xao, da dẻ khô nứt.
"Chúng ta ra ngoài." Ông chú y tế nói với Ninh Thư, thấy Ninh Thư soi gương, anh ta nhìn lướt qua mặt Ninh Thư rồi chậm rãi bảo: "Hờ, dù là người hay xác sống cũng xấu y như nhau."
Trái tim Ninh Thư bị cắm một mũi tên, ngay thẳng cũng phải cân nhắc xem người ta có chịu được không chứ.
Ra ngoài phòng thí nghiệm với ông chú, chẳng lẽ bọn cô lại phải đi giết xác sống tiếp à?
"Ngồi trên nóc xe đi." Ông chú y tế nói với Ninh Thư.
Ninh Thư: Tại sao, chẳng phải chú sửa xong cửa xe rồi à?
Ninh Thư câm nín leo lên nóc xe trước cái nhìn của ông chú, đây rõ ràng là dải phân cách kỳ thị, kỳ thị cô là xác sống nên không cho vào trong xe.
Chuyến này ông chú không định đi tìm xác sống nữa, mà dẫn Ninh Thư đến một tòa nhà cao tầng, sau đó một người một xác leo lên tầng cao nhất.
Ninh Thư ngó qua xuống dưới, cao quá, cũng khoảng hơn hai mươi tầng ấy, hức, cô sợ độ cao. Ninh Thư lùi về sau hai bước, nghi hoặc hỏi ông chú y tế lên tầng thượng làm gì, ngắm non sông gấm vóc à?!
Ông chú y tế nhìn Ninh Thư, bỗng Ninh Thư có dự cảm xấu, lùi lại mấy bước cảnh giác ông chú.
Ông chú kéo tay Ninh Thư, Ninh Thư ngu ngơ, tính làm gì vậy?
Ông chú y tế đẩy Ninh Thư xuống tòa nhà, Ninh Thư giữ chặt tay ông chú, nhìn ông chú bằng cặp mắt đáng thương.
Chú ơi chú đừng buông tay mà.
Mẹ nó, ông chú định đẩy cô xuống tầng đó. Chết người đấy chú em, chú em tha cho tôi đi.
"Bỏ tay ra." Ông chú y tế vung vẩy tay, lại nhắc lại, "Bỏ tay ra."
Ninh Thư lắc đầu, rơi từ tầng hai mươi sẽ trở thành tảng thịt bầy nhầy đấy.
"Hóa Đóa Nhi, em là xác sống, rơi xuống không chết được." Ông chú y tế nói, "Em cần phải kiểm soát được trọng lực lơ lửng trên không trung."
Ninh Thư: (⊙o⊙)
Mẹ nó, vậy cũng đừng quăng cô xuống từ tầng thượng chứ, có chuyện thì làm sao, đẩy chú từ trên tầng thượng xuống xem chú thấy thế nào.
"Không có tiền đồ." Ông chú y tế kéo Ninh Thư lên, Ninh Thư vỗ ngực hết hồn.
Ông chú y tế nhìn Ninh Thư, Ninh Thư vội giả bộ ngây ngơ vô tội.
"Nếu sợ độ cao thì xuống tầng thấp hơn." Ông chú y tế khinh bỉ.
Vẫn tiếp à, Ninh Thư đau khổ theo ông chú xuống tầng dưới, xuống đến tầng mười lăm, ông chú nhìn Ninh Thư, Ninh Thư lắc đầu, cao quá.
Ông chú thờ ơ, mắt kính gọng vàng lóe tia sáng nguy hiểm, Ninh Thư cúi mặt không nhìn anh ta, mẹ kiếp, ông chú khủng bổ quá thể.
Tiếp đó ông chú dẫn Ninh Thư xuống tầng mười, anh ta nhìn Ninh Thư, Ninh Thư lắc đầu khó nhọc, vẫn hơi cao.
Tiếp tục xuống đến tầng năm, bờ môi mỏng của ông chú mím chặt, kiêu ngạo hất cằm hỏi Ninh Thư. Ông chú đã nhẫn nhịn đến cực hạn, nếu cô còn chê cao, đảm bảo ông chú sẽ bùng nổ.
"Cao như này thế nào?" Ông chú hỏi hời hợt.
Ninh Thư dướn cổ nhìn ra ngoài, cô rất muốn nói có thể ở tầng hai hay không.
Dưới cái nhìn của ông chú, Ninh Thư gật đầu khó nhọc. Ninh Thư còn chưa kịp định hình đã bị ông chủ đẩy xuống dưới.
Cứu với!! Ninh Thư gào thét trong lòng, bên tai là tiếng gió vù vù, cô sợ.
Phịch, Ninh Thư rơi xuống vườn hoa, ngẩng đầu nhổ đất trong miệng ra, cô khổ quá mà.
"Hoa Đóa Nhi, mau lên đây." Tiếng ông chú như ác quỷ vang lên.
Ninh Thư đứng dậy kiểm tra cơ thể xem có bị thương ở đâu không, kiểm tra qua thì không có bị thương ở đâu hết. Khoan đã, nếu cô không bị thương có phải còn có lần nữa không?!
"Lên đây nhóc con." Giọng ông chú lại vang lên.
Bấy giờ Ninh Thư mới ê chề chuẩn bị leo lên tầng trên, lại nghe ông chú bảo: "Không được đi cầu thang, nhảy lên."
Ninh Thư: Phắc diu.
Không ép chết cô không cam lòng à.
Ninh Thư ngửa đầu lên đối mặt với ông chú trên tầng, sau đó rời mắt sang chỗ khác, quan sát xung quanh xem có cái gì mượn lực nhảy lên hay không.
Tìm đọc tại wanhoo@wattpad hoặc wanhoo@wordpress để đọc bản cập nhật mớinhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé!
Ninh Thư chọn một cây to cách tòa nhà không xa, cô nhanh chóng trèo lên, rồi nhún chân nhảy đến chỗ ông chú.
Ninh Thư chỉ thử vớ vẩn mà không ngờ nhảy được lên tầng. Nhìn ông chú gần trong gang tấc, cô vươn tay ôm lấy ông chú. Hai người ngã xuống đất, Ninh Thư nằm trên người ông chú, đặt tay ở ngực ông chú, cảm nhận được trái tim dưới bàn tay đập thình thịch.
Mặt ông chú rất vô cảm, dí họng súng vào trán Ninh Thư. Ninh Thư đứng dậy ngay khỏi người ông chú, nịnh nọt đỡ ông chú dậy.
Ông chú liếc xéo Ninh Thư, ghét bỏ phủi bụi ngoài quần áo trông rất khó chịu.
Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nặng cộng với tật sạch sẽ, chú à, chú hết cứu được rồi.