[Quyển 1] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 109: Tìm kiếm đại boss mạt thế (20)




Tác giả: Rất Là Lập Dị


Chuyển ngữ: Wanhoo


Ông chú y tế nói chuyện với Ninh Thư, thế nhưng Ninh Thư ngu si, căn bản không nghe rõ ông chú nói gì.


Ông chú cũng thôi không bắt chuyện với Ninh Thư nữa, ông chú cắm vào tai Ninh Thư cái máy trợ thính tìm được trong hòm.


Ninh Thư: ...


"Thế này nghe thấy chưa?" Ông chú y tế nói to, Ninh Thư gật đầu khó nhọc. Thật ra cũng không nghe rõ lắm.


Không biết do thuốc của ông chú có tác dụng, hay do lòng cô vẫn muốn làm nhiệm vụ, quyết tâm phải hoàn thành nhiệm vụ, nên mới giữ được lý trí tỉnh táo.


Cơ mà cô vẫn không giảm bớt khát vọng với thịt người, khứu giác vô cùng mẫn cảm, mùi của căn cứ này thơm quá thể. Ninh Thư ghê tởm thịt người từ tận sâu đáy lòng nhưng bản năng lại muốn ăn.


Ôi mẹ, tranh đấu nội tâm quả thật mất hồn.


Khó nhọc trải qua một đêm, Ninh Thư hoàn toàn biến thành một con xác sống không thể nói chuyện, động tác chậm chạp, luôn luôn trong trạng thái đói bụng, một mực muốn ăn người đàn ông bên cạnh. Mỗi lần cô vừa để lộ suy nghĩ này sẽ có ngay một họng súng đen ngòm chĩa vào cô.


Làm trái tim không đập của Ninh Thư cũng co thắt hai phát.


Cô phải làm sao đây, nhiệm vụ của cô phải làm thế nào bây giờ phắc diu.


Ông chú y tế bảo Ninh Thư: "Giờ chúng ta phải rời khỏi căn cứ." Ninh Thư rất cố gắng mới nghe ra, cô rất tán thành rời khỏi căn cứ. Cô đã là một xác sống, là quái vật giết người duy nhất ở căn cứ rồi.


Nguy hiểm nhất là Sồ Phượng, đảm bảo cô ta sẽ qua trả thù cô. Cô cảm thấy Sồ Phượng không dễ chết, dù gì cũng là con cưng của thế giới, có may mắn thêm vào người cơ mà.


Vấn đề là giờ Ninh Thư không đi nhanh được nhé, nhìn ông chú y tế sải bước chân dài ở trước, cô không làm thế nào đuổi kịp được.


Ông chú y tế ngoảnh lại thấy động tác chậm chạp của Ninh Thư thì ngồi xổm xuống, nói to với Ninh Thư: "Trèo lên, tôi cõng em đi."


Ninh Thư nhìn áo sơ mi trắng và áo gió đen của ông chú, cô mà làm bẩn ông chú sẽ giết cô.


"Trèo lên nhanh lên, nhân lúc người khác đang bận chúng ta đi mau." Ông chú ngoảnh lại thấy Ninh Thư vẫn không động đậy, anh ta kéo tay Ninh Thư gác vào lưng.


Ninh Thư rất cảm động và rồi là chảy nước miếng, nhất là khi nhìn thấy cái cổ trắng như tuyết của ông chú thì có xúc động muốn cắn một cái. Thơm quá đi, chưa từng thấy ông chú hấp dẫn như vậy.


"Hoa Đóa Nhi, nếu em để lại nước miếng trên người tôi, em đợi được tung óc đi." Ông chú nói lạnh lùng.


Oan cho Ninh Thư quá, giờ cô đã là một kẻ tàn phế, não cô không thể khống chế được cái chuyện như chảy nước miếng mà.


Ông chú nhét Ninh Thư vào xe rồi lái xe rời khỏi căn cứ, người khác không biết tình hình đều thả cho đi.


Cô Lang bị ông chú bắn thủng tay đã quấn băng vải đến gây sự, nhưng rồi phát hiện phòng trống không làm Cô Lang tức đến đồ gì trong phòng phá được đều phá bằng sạch.


Mặt khác ông chú y tế đã chạy rất xa căn cứ. Ninh Thư muốn hỏi ông chú đi đâu nhưng không nói thành lời, mỗi lần cô vừa lên tiếng, ông chú đều tưởng cô muốn cắn người, nên lại chĩa họng súng vào đầu cô làm Ninh Thư não hết cả lòng.


Cô chỉ muốn nói chuyện thôi mà.


Ông chú y tế đưa Ninh Thư đến một phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm này xây ở một nơi hoang vu, lối vào là hốc cây khô lâu năm.


Ninh Thư càng vào trong càng thấy quen, phòng thí nghiệm cô đến này chẳng phải là sào huyệt của ông chú à?


Ninh Thư nhìn thấy một bình thủy tinh lớn đang ngâm một thi thể, là thi thể của một cô gái xinh đẹp với thân hình bốc lửa. Ninh Thư nhìn mặt thì càng hoảng sợ, là Lăng Tuyết đây mà?


Cơ thịt có hơi nhăn nheo, xem ra trước khi chết đã chịu không ít đau đớn.


Ninh Thư lo lắng, cảm thấy ông chú y tế đưa cô đến đây là không có ý tốt. Đừng bảo không muốn giải phẫu người nữa mà muốn giải phẫu xác sống nhé.


Ninh Thư híp con mắt nhìn theo ông chú y tế, ông chú y tế cởi áo gió đen thay bằng áo dài trắng, kết hợp với mắt kính gọng vàng lóe sáng, Ninh Thư đến bị dọa sợ vãi tè.


Nom dáng vẻ này càng giống nhà khoa học biến thái hơn rồi.


"Nằm xuống." Ông chú y tế chỉnh gọng kính trên sống mũi.


Ninh Thư: Chú em nói gì cơ, chị không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy...


"Nằm xuống bàn mổ." Ông chú lại nhắc Ninh Thư, khá lớn giọng, tiếng vang khắp cả phòng thí nghiệm.


Ninh Thư ngu ngơ, chẳng nghe rõ gì cả, nằm xuống để cho anh ta giải phẫu á?


"Biết giả ngu thật đấy." Ông chú y tế đi đến chỗ Ninh Thư, Ninh Thư lùi lại, ông chú y tế kéo Ninh Thư rồi đẩy cô xuống ngay bàn mổ.


Tiếp đó tay chân cô đều bị xích vào bàn, Ninh Thư chạnh lòng, cuối cùng đã hiểu ngày đó Lăng Tuyết nằm trên bàn mổ có cảm giác gì rồi, là sống chết mặc bay đó.


Cứu với hu hu.


Ninh Thư liên tục chớp mắt với ông chú y tế xin ông chú tha cho, có nhiều xác sống thế sao chú phải giải phẫu tôi chứ.


Ông chú y tế thấy mắt Ninh Thư chớp liên tục thì thắc mắc, "Hừm, mắt cũng sắp mù à, virus trong xác sống biến dị cũng biến dị?"


Ninh Thư: ...


Ông chú y tế cầm kim tiêm định lấy máu từ cánh tay Ninh Thư nhưng không tìm thấy ven máu. Có vẻ ông chú y tế hơi mất kiên nhẫn, anh ta chọc thẳng vào động mạch chủ ở cổ Ninh Thư rồi rút một ống máu ra.


Mẹ ơi cứu con với, ông chú quá biến thái quá khủng bố hu hu. Tuy virus phá hủy thần kinh, không cảm thấy đau đớn, thế nhưng nhiêu đây cũng quá rợn người rồi.


Thấy ông chú lại bận rộn việc của mình, hình như không có ý định giải phẫu cô, Ninh Thư thở phào một hơi, trừng đôi mắt cận thị nhìn qua, và nhìn thấy thi thể trắng bệch được ngâm trong nước. Ninh Thư nuốt nước miếng ừng ực, muốn xông đến cắn xé ghê, đói không chịu nổi rồi.


Vừa ghê tởm vừa khát vọng làm Ninh Thư điên mất thôi. Cô liếc ông chú đang nghiên cứu máu cô trong phòng thí nghiệm, ngửi thấy mùi máu trong người ông chú mà cồn cào ruột gan.


Xin cho ăn miếng đi mà.


Ninh Thư cảm thấy giờ mình đã là một con quái vật chỉ đòi ăn.


Làm việc một lúc, ông chủ rửa đi rửa lại tay mình rồi mới ngồi xuống cạnh bàn mổ, bảo Ninh Thư: "Giữ lý trí đấy nhóc."


Tìm đọc tại wanhoo@wattpad hoặc wanhoo@wordpress để đọc bản cập nhật mớinhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé! 


Ninh Thư muốn khóc, chú em cứ lượn qua lượn lại, dù có lý trí cũng không khống chế được ấy, chú nào có hiểu được nỗi khổ tâm của tôi.


Ông chú y tế ngồi ăn lương khô và uống nước bên Ninh Thư, thấy Ninh Thư nhìn mình chằm chằm thì hỏi: "Em muốn ăn?"


Tôi rất muốn ăn chú đó, Ninh Thư gào thét trong lòng, gật đầu khó nhọc với ông chú. Ông chú bẻ một mẩu lương khô nhét vào miệng Ninh Thư, Ninh Thư chật vật nhai nhai rồi nuốt xuống, cái này là cái quái gì, chẳng ngon gì cả.


Giống như ăn cát ý.


Nếu ông chú có thể bón cho cô ít máu thì tốt biết bao.