[Quyển 1] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 103: Tìm kiếm đại boss mạt thế (14)




Tác giả: Rất Là Lập Dị


Chuyển ngữ: Wanhoo


Thấy ông chú dạo một vòng đã tìm được chỗ ở, Ninh Thư nhìn chìa khóa trong tay ông chú và hỏi: "Tôi cũng tìm được chỗ rồi, chỉ huy trưởng bảo sẽ tìm một chỗ cho tôi."


Vị chỉ huy trưởng này đáng tin tưởng, với nguyên chủ mà nói vị chỉ huy trưởng này giống như bố, vậy nên Ninh Thư rất muốn thân thiết khi thấy chỉ huy trưởng.


Ông chú y tế nghe bảo thế thì nheo mày nhìn ông chỉ huy trưởng, "Ông tìm được chỗ cho nhóc con này rồi?"


Chỉ huy trưởng chưa kịp trả lời, ông chú y tế lại bảo với Ninh Thư, "Nhưng căn phòng này là phòng tốt nhất căn cứ đấy."


Ninh Thư chớp mắt, nói: "Cảm ơn chú nha."


Suốt cả quãng đường ông chú đã giúp cô rất nhiều, đến căn cứ rồi, Ninh Thư nhận thấy mình không nên làm phiền ông chú nữa.


Chỉ huy trưởng đội đặc công vỗ vai Ninh Thư, "Cháu đã có bạn thì cứ theo bạn cháu ấy. Dù chỉ huy trưởng bác là sếp ở căn cứ nhưng không dễ làm việc tư. Mạt thế rất tàn khốc, có người dựa vào là giỏi lắm."


Chỉ huy trưởng nói rồi chắp tay sau mông bỏ đi, cứ vậy bỏ đi, cứ vậy...


Ninh Thư gượng gạo ngoảnh mặt lại, lúng túng với ông chú y tế: "Chỉ huy trưởng của tôi hài hước quá ha ha."


Ông chú y tế nắm chìa khóa, lướt mắt qua Ninh Thư nhếch mép, "Không có tiền đồ."


"Đi thôi." Ông chú y tế nhắc Ninh Thư rồi xoay người đi.


Ninh Thư mong chờ theo sau ông chú y tế đến tầng của cư dân, căn phòng này đúng là phòng vô cùng tốt.


"Chú lấy căn phòng này thế nào thế?" Ninh Thư hỏi.


Đã đến trước cửa phòng, ông chú mở cửa, liếc mắt qua Ninh Thư hỏi lại, "Em muốn biết?"


"Hầy, không nói được à?" Ngay lập tức đầu Ninh Thư lướt qua cảnh giết người cướp của, chuyện này quá bình thường ở mạt thế, kẻ mạnh luôn đúng.


Ninh Thư vẫn đang luyên thuyên với ông chú thì cửa phòng bên mở ra, một người đi ra ngoài, bốn mắt cùng nhìn nhau ngạc nhiên.


Ninh Thư ngạc nhiên vì ông chú quá thủ đoạn, chọn phòng cũng chọn phòng cạnh bạn nữ chính. Còn Sồ Phượng ngạc nhiên vì hai cái kẻ hạ đẳng không có siêu năng lực mà lại ở chỗ này.


Sồ Phượng đánh giá Ninh Thư và ông chú y tế, hỏi: "Sao hai người lại ở đây?"


Ninh Thư nhún vai, cô cũng không biết sao lại đến đây nữa. Trông thấy mặt diệt ruồi của Sồ Phượng, Ninh Thư lại buồn bực rồi. Tại sao cô và ông chú không được đến đây, mặt Sồ Phượng như thể bọn cô bám theo bọn họ đến đây và làm bẩn cô ta ấy.


Ông chú y thế hờ hững quét mắt qua Sồ Phượng, anh ta kéo Ninh Thư vào phòng, sau đó đóng rầm cửa làm Sồ Phượng ngoài cửa vừa tức vừa bực.


Dù là khi chưa phân biệt dị nhân hay người hạ đẳng, gã đàn ông kia đều không để mắt đến cô. Khi cô thức tỉnh siêu năng lực, gã đàn ông đó cũng không để ý đến cô.


Nói trắng ra là, Sồ Phượng cảm thấy sức hấp dẫn của mình bị sỉ nhục trên người ông chú y tế, vậy nên nảy sinh căm thù ông chú y tế.


Tại sao anh chướng mắt tôi, anh có tư cách gì mà chướng mắt tôi, Sồ Phượng chất chứa oán niệm đầy bụng.


Ninh Thư quan sát cả căn phòng, trước mạt thế, phòng như này chỉ được xem như phòng bình thường. Căn phòng cũng không quá rộng rãi, tính ra cũng chỉ khoảng bảy tám mươi mét vuông. Thế nhưng ở trong điều kiện hiện nay, dạng phòng này đã rất tốt, cũng được xem như phòng sang.


Căn cứ lớn và lại tập trung nhiều người như thế, có được một phòng riêng là quý lắm.


Ninh Thư rất hiếu kỳ về cách lấy được căn phòng này thế nào.


"Tôi đi tắm đã." Ông chú y tế nói với Ninh Thư một câu rồi cúi đầu vào phòng tắm, cửa phòng tắm có hơi thấp, ông chú y tế đi vào còn phải cúi đầu.


Ninh Thư ừm một tiếng, dọn dẹp căn phòng rồi lau mồ hôi, nghe thấy tiếng cửa phòng tắm, cô quay lại nhìn thì thấy ông chú y tế ra khỏi phòng tắm.


Ninh Thư vội vàng bịt mũi mình, sợ máu mũi mình phụt ra. Cô chỉ thấy ông chú y tế quấn mỗi khăn tắm đi ra, hơn nữa khăn tắm còn quấn lỏng lẻo, lộ đường nét dụ người.


Chân dài, cơ thể chắc khỏe, Ninh Thư nhìn mà miệng khô lưỡi khô. Dù cơ thể này còn nhỏ tuổi nhưng ông chú đừng có mà tùy tiện vậy chứ.


Ông chú y tế cầm khăn lau khô tóc, tóc ướt che khuất trán anh ta, trông vừa mê ly lại gợi cảm.


Ninh Thư: ...


Má ơi, muốn vồ đến cái ông này thật.


Ông chú y tế thấy Ninh Thư ngơ ngác thì chau mày, "Em không đi tắm đi ngẩn ngơ ở đấy làm gì? Em biết em bẩn lắm không, tôi chịu đựng em lâu lắm rồi đấy."


Ninh Thư: Nói vậy với một cô gái, thật khiến trái tim người ta nát tan.


Dù hơi nhỏ, nhưng dẫu gì cô cũng là một cô gái nhé. Cô nhận thấy ông chú y tế không coi cô như cô gái mà là trẻ con.


Ninh Thư hừ một cái, tuy tuổi cơ thể này nhỏ nhưng có khi tuổi tâm hồn lớn hơn chú em đấy.


Ninh Thư đi tắm, trên kệ bày đủ đồ tắm rửa, chỗ đồ này đều của ông chú y tế à?


Thêm một lần cô thay đổi cái nhìn về ông chú y tế, cái thói sạch sẽ đã đạt đến tình trạng thể xác và linh hồn hòa nhập rồi.


Ninh Thư thong thả tắm rửa đến thơm phức, lúc đi ra còn cố tình lượn mấy vòng trước mặt ông chú y tế.


Ông chú y tế ngắm Ninh Thư, chau mày bào: "Tắm sạch rồi vẫn xấu thế này?"


Giọng của ông chú y tế kiểu không thể tin nổi làm Ninh Thư đau đớn quá thể. Chú có thể ngẫm trước xem người ta có đón nhận nó trước khi nói được không.


Lời nói độc ác quá, tổn thương người ta quá.


Trái tim này mệt mỏi quá.


"Biết nấu cơm chứ?" Ông chú y tế hỏi Ninh Thư.


Ặc ặc, Ninh Thư nhìn ông chú ý tế, mặt dốt nát ngu si, ngượng ngùng đáp: "Tôi không biết nấu cơm chú à."


Ông chú vô cùng khinh thường, "Em là đặc công còn gì? Nếu như chấp hành nhiệm vụ ở hoàn cảnh tương đối cực đoan, không có thức ăn em sẽ chết đói hả? Tôi chưa từng gặp đặc công nào yếu như này."


Phắc diu, ông chủ đang nâng cấp hình thức khinh bỉ hả? Phê bình cô từ móng chân lên đến cọng tóc và đưa ra kết luận, cô thật sự rất cặn bã.


Sau cùng, ông chú y tế trông cái mặt đần muốn chết của Ninh Thư thì mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài, anh ta nói: "Tôi ra ngoài tìm thức ăn. Em không nên đi linh tinh, bị người khác giết cũng đáng đời."


Ninh Thư gật gật, nghĩ bụng có phải ông chú lại ra ngoài cướp của nhà nào không.


Một lúc lâu sau, ông chú vác một bao đồ về, tư thế vác đồ cũng rất tuấn tú.


Tìm đọc tại wanhoo@wattpad hoặc wanhoo@wordpress để đọc bản cập nhật mớinhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé! 


Ninh Thư đón cái bao từ tay anh ta, mở ra xem thì là gạo, cô hỏi: "Chú lấy ở đâu ra thế?"


"Người khác cho tôi." Ông chú y tế phủi bụi trên người mình, trả lời dửng dưng.


Tài nguyên mạt thế khan hiếm, ai sẽ cho chú đồ được.


"Nấu cơm đi." Ông chú y tế ra lệnh cho Ninh Thư.


Ặc ặc, Ninh Thư ngu người. Nửa đời trước ngây ngô trong bệnh viện, dịch chuyển đến thế giới nhiệm vụ cũng chưa từng nấu cơm, lẽ nào cô phải get (√) được một kỹ năng mới à?