(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 139: [TG5] Mộng hồi thanh xuân (27)




👨🏻‍🎓Chương 139👩🏻‍🎓


🍀🍀Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (27)🍀🍀


Edit: Thuần An


♓️♓️♓️♓️♓️♓️ >


Niên Tứ Thần đi được vài bước, thập phần khẳng định mở miệng: "Mẹ em cũng còn thích ba em."


"Ân?" Vô Dược có chút không hiểu ý của anh, cô không cảm giác được Lâm Nghiên yêu Thư phụ.


Niên Tứ Thần mở miệng giải thích: "Một người như mẹ em, nếu là vì liên hôn thương nghiệp mới kết hôn, khi ly hôn có thể yêu cầu thêm rất nhiều thứ, hoặc có thể tiếp tục cùng người khác ở bên nhau. Nhưng bà ấy đều không có, bà ấy thích ba em, cái gì cũng đều không cần, chỉ là vì chứng minh, tình yêu của bà không phải thành lập dựa trên lợi ích."


Vô Dược hiểu ra, cũng nhận ra tình cảm của Lâm Nghiên với Thư phụ, hai người cũng thích đối phương chỉ là đều dùng sai phương thức thôi.


——


Thời gian lại gần một năm trôi qua, Vô Dược bọn họ rốt cuộc cũng thi đại học xong rồi.


Vốn tưởng rằng có thể có rất nhiều thời gian yêu đương, kết quả Niên Tứ Thần cơ hồ mỗi ngày đi sớm về trễ, ngoại trừ buổi tối cô hầu như không gặp được anh.


Thời điểm Vô Dược rời giường đi xuống lầu, thấy Niên Tứ Thần đang giúp Niên mẫu.


Vô Dược có chút kinh ngạc, không nghĩ tới anh hôm nay thế nhưng sẽ ở nhà, Niên mẫu phát hiện ra cô đầu tiên, ôn nhu mở miệng nói: "Nhan Nhan dậy rồi nha, ngồi xuống một lúc là có thể ăn bữa sáng rồi."


Vô Dược đi đến bên cạnh bà, mở miệng nói: "Bác gái cần cháu giúp đỡ không?"


Niên Tứ Thần đến bên cạnh cô, đem cô kéo đến bên cạnh cái bàn để cô ngồi xuống, sau đó mới mở miệng nói: "Không cần không cần, hôm nay trong chúng ta em là lớn nhất, em ngồi cho tốt là được."


Vô Dược nghe được anh nói mới phản ứng lại, cô đã quên hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Thư Vãn Nhan.


...


Vô Dược nhìn đèn nê ông không ngừng lùi lại ngoài cửa sổ, mở miệng nói: "Đã 7 giờ, chúng ta bây giờ đi đâu?"


Niên Tứ Thần cười thần bí, sau đó nói: "Tới rồi em sẽ biết."


Niên Tứ Thần đưa cô tới khách sạn cao cấp nhất thành phố này, hai bên khách sạn đều bày đầy hoa hồng đỏ tươi.


Vốn dĩ khách sạn đã thập phần xinh đẹp, giờ này khắc này bố trí bên trong nó càng làm người ta động tâm.


Vô Dược còn chưa có nhìn rõ, vừa mới liếc mắt một cái đã bị người ta lôi kéo đi thay quần áo.


...


Vô Dược mặc lễ phục cao quý ưu nhã, nhìn mọi người đang nói chuyện với nhau mặt đầy nghi hoặc.


Trong lòng yên lặng nghĩ, chẳng lẽ yến hội sinh nhật anh tổ chức cho cô?


Còn chưa nghĩ gì nhiều, ánh đèn liền dập tắt, sau đó một chùm ánh sáng chiếu trên cửa thang, nam nhân ăn mặc tây trang màu trắng cao quý ưu nhã, khuôn mặt ôn nhuận tuấn mỹ chậm rãi hướng cô bước tới.


Dường như một cái chớp mắt như vậy khiến Vô Dược sinh ra một loại cảm giác, hoàng tử tuấn mỹ trong truyện cổ tích mang theo tràn đầy tình yêu hướng đến công chúa mà anh yêu quý chậm rãi bước tới.


Niên Tứ Thần đi đến trước mặt cô, mở hộp nhẫn ra, quỳ một gối xuống đất, sau đó mở đầu: "Công chúa mỹ lệ của anh, anh nguyện ý dùng cả đời của anh để yêu em, che chở em, làm bạn em, vậy em nguyện ý cho anh cơ hội được làm chuyện này không?"


Tuy nói khuôn sáo có chút cũ, nhưng Vô Dược vẫn không khắc chế được mà cảm động rồi. Phương thức dù cũ rích nhưng người yêu cô lại là thật sự.


Nhiều thế giới như vậy, hình như đây là lần đầu tiên anh cầu hôn cô.


Vô Dược vươn tay, bàn tay xinh đẹp tựa hồ có chút run rẩy.


Niên Tứ Thần đem nhẫn đeo lên ngón giữa của cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, mở miệng nói: "Nhan nhan, anh rất vui."


Vô Dược hôn môi anh, mở miệng trả lời: "Em cũng rất vui."


Niên Tứ Thần đem cô ôm vào trong ngực, dùng âm thanh chỉ có cô có thể nghe được nói: "Vậy em tính khi nào đem cái nhẫn xấu xí kia gỡ xuống, để anh đổi nhẫn mới cho em?"


Vô Dược cúi đầu nhìn thoáng qua huyết thề trên ngón áp út của cô đột nhiên xấu hổ, hình như cô cũng không tháo xuống được.


24/12/2020 - 25/12/2020