[Quyển 1] [Mau xuyên] Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích!

Chương 90: Ngoại truyện: Dư Vẫn




Ta tên Dư Vẫn, chỉ có vậy.


Kể từ khi có mặt trên thế giới này, điều ta biết, duy nhất chỉ có như thế.


Bản thân ta không phải một con người bình thương, mà là một linh thể sống, nói đúng hơn... quỷ không ra quỷ, người không ra người dễ hình dung nhất...


Không thể chết, cũng không thể tiến vào luân hồi,


Ta cứ như vậy...


Mới bắt đầu cũng không thích ứng cho lắm, nhưng rất nhanh liền quen rồi.


Sống hơn một ngàn năm trên cõi nhân gian đầy tẻ nhạt này, thân phận thay đổi luân phiên, chứng kiến mọi thói hư tật xấu của loài người,


Thật nhàm chán, thật nhàm chán, thật sự quá nhàm chán...


Một năm nào đó mà chính ta cũng không nhớ rõ...


Ta mang thân phận cảnh sát đi điều tra đêm quanh khu vực, chán ngán nhìn lại những con đường đã từng đi hàng trăm lần kia,


"Meo~!"


Dưới cột điện, có một thùng các tông nhỏ phát ra tiếng động, Dư Vẫn đi qua nhìn một cái.


Bên trong là...


Một con mèo đen...


Bị bỏ rơi sao?


Dầu sao cũng không liên quan...


Chợt sững người lại,


Dường như, ánh mắt đỏ rực kia mang theo ý thức, một mèo một người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau...


Nói thế nào nhỉ?


Ta có một cảm giác... giống như gặp được đồng loại,


Đều là những kẻ không thuộc về cùng một thế giới, bị ruồng bỏ...


Trong vô thức, ta đã ôm nó lên, đi một quãng dài...


Đến trước cửa một chung cư cũ...


Chết tiệt!


Ta đang làm gì thế này?


Cảm thấy như bị dắt mũi, ta tức giận đẩy con mèo cho một tiểu cô nương kì lạ bất chợt gặp được...


Thật bực mình!!!


...


Mấy ngày sau,


Ta nhận được lệnh điều tra vụ án,


Nhìn thân ảnh quen thuộc cùng con mèo quái dị kia, quả thật ở trong lòng của ta cũng hết sức phức tạp,


Mặc dù, cảm giác... có chút không giống...


Khi thiếu nữ đùa giỡn với mèo, xung quanh như bọc lên một nguồn sáng chói mắt đến kì lạ,


Thật đáng ghét,


Đáng ghét,


Sau đó, thiếu nữ kia trở thành nghi phạm của những vụ án mạng nối tiếp,


Thừa nhận, ta biết việc không liên quan đến cô ta, là quỷ làm,


Vậy nhưng lại không vạch trần...


Có lẽ, bản thân cảm thấy đố kị, vì cái gì...?


Thế nhưng...


Sự việc tiếp theo lại nằm ngoài dự liệu...


...


Một đêm nào đó,


Có người của địa phủ đên gặp hắn, ý muốn bắt hắn đem về nhốt vào nơi cô hồn dã quỷ không thể đầu thai...


Trong lúc tức giận, hắn đã giết chết hồn thể của tên kia,


Để tránh bị phát hiện, lại đem giấu vào trong xác của một đồng nghiệp hắn giết,


À!


Biến mất hay không biến mất, quan trọng sao?


...


Không ngờ tới chính là...


"Ngươi sống như vậy? Tốt đẹp sao?"


Thiếu nữ vận áo bào ngồi trên ghế, gương mặt tươi cười đến vui vẻ, tầm mắt lướt qua mặt hắn, nhìn về phía trước.


Nàng không chút chần chờ, thoắt cái nhảy qua cửa sổ, còn không quên vẫy tay với hắn...


"Ngu ngốc."


Nói lời này xong Dư Vẫn liền dừng lại,


Dù cho cố khuyên cũng vô dụng, hắn không thèm quan tâm đến mấy lời sáo rỗng đó,


Thoáng nhìn qua cửa sổ còn đang mở rộng,


Dư Vẫn mặt không thay đổi nhìn vào hư không, như muốn hỏi điều gì đó,


Hắn mở miệng, nhưng không phát ra nổi một thanh âm, chỉ biết ngẩn người đứng đó...


...


Trong vòng ngàn năm nay, Dư Vẫn đã tự hỏi mình rất nhiều lần, hắn nên đi đâu đây?


Thay đổi thân phận liên tục, cố gắng làm những việc dư thừa đến thế chẳng qua cũng chỉ là tìm cho mình một lý do để sống tiếp...


Vậy nên, bây giờ... hắn nên làm gì đây???

...


Dưới tầng thứ chín của địa ngục lạnh giá, u tối,


Nơi giam giữ những cô hồn dã quỷ mất đi khả năng tiến vào luân hồi,


Giữa một đám dây xích sắt chằng chịt,


Có một nam nhân tóc dài đang ngồi đó, đôi mắt vô hồn,


Bao nhiêu năm trôi qua rồi nhỉ?


Không biết kẻ thần kinh kì lạ kia còn sống không?


Còn cả con mèo chết tiệt kia nữa...


Vẫn thật buồn chán...


Một tiếng động nhỏ vang lên,


Trước mặt nam nhân nhiều thêm một bóng hình,


Khí tức quen thuộc ập đến,


Nam nhân trơ mắt nhìn người mặc áo choàng đen để tay lên đầu mình,


"Cái này là để trả món nợ ba năm trước đã giúp ta gặp bảo bối..."


"Ta dùng thân thể cùng sức mạnh này quyên sinh, đem cô hồn đầu thai chuyển kiếp..."


"Bảo trọng..."


...


Trung tâm thành phố,


Một người đàn ông tuấn mĩ mặc bộ âu phục phẳng phiu, rảo bước trên đường lớn,


Một cô bé chạy qua va phải hắn,


Nam nhân cúi xuống, lại bắt gặp đôi mắt ngập nước của cô bé,


"Chú! Có quỷ! Đằng kia có quỷ!"


Nam nhân hơi sững sờ, sau đó hơi ngồi xuống, đối mặt với cô bé, mỉm cười trấn an,


"Đừng lo, quỷ không phải lúc nào cũng hại người."


Cô bé đã hơi nín khóc, ngơ ngác nhìn ông chú kì lạ trước mặt từ từ đứng dậy, xoa đầu mình,


Tiểu nữ nhi tò mò, nghiêng đầu nhìn hắn từ trên xuống dưới một cái,


"Sao chú biết? Chú là gì vậy?"


Hăn mỉm cười, gương mặt như thế vẫn giống ngàn năm về trước, chỉ có điều hiện giờ, sinh khí tràn đầy,


"Ta?"


Cảm xúc lạnh băng trước giờ rút đi, nơi lồng ngực nháy mắt nóng lên, nam nhân bình tĩnh trở lại. Gió lạnh thổi qua, đem theo thanh âm mơ hồ,


"Ta tên Dư Vẫn."


Đây chính là câu chuyện của ta.


...


'Trên thế giới này thực sự có nhưng thứ huyền bí siêu nhiên như vậy,


Nhưng phải để xem ngươi có đủ khả năng nhìn thấy nó không?'


                                          - Dư Vẫn -