Cảnh Thâm, cậu chủ, thiếu gia nhà họ Cảnh nổi tiếng trong giới thượng lưu, là người thừa kế chính của tập đoàn Cảnh Thị
Vì tính cách cô độc, lầm lì khó hòa đồng, bản thân lại không thích những nơi ồn ào đông người, hắn cải trang thành nhân viên vào làm ở công ty khác, sống một cuộc sống bình thường
Tất nhiên là sau ..v..v.. các trường hợp 'vô tình' gặp nữ chính, 'vô tình' được nữ chính cứu giúp thì sự nhất kiến chung tình nghiễm nhiên xảy ra và ai đó vì cô ta mà quyết định tiếp nhận lại tập đoàn, đưa cô ta lên một tầm cao mới rồi cuối cùng lại bại dưới tay nam chủ
Ài! Số phận các Boss phản diện si tình...
"Chị!...Người này...?""
Tiếng nói làm Số 23 lúc này mới lấy lại tinh thần, quay người nhìn sang,
Lưu Dương mở to hai mắt ngạc nhiên, dè dặt hỏi cô...
Hiện tại, có đến ba người đang ở trong căn hộ, mỗi người mang một dáng vẻ, một biểu cảm khác nhau
Mỗ thiếu gia nào đó "..." Trầm mặc, ba vạch hắc tuyến sớm đã hiện rõ trên mặt
Lưu Dương "..."Chị mình sao đột nhiên lại đổi tính, xách cái con người đáng sợ này về vậy?
"Anh rể em đó!"
Thiếu nữ bình thản đáp, chân chậm rãi bước sang bên cạnh.
Cố nhiên lời của cô đã làm cho ai đó mặt đã đen còn đen hơn, hắn từ từ ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trước mắt, khẽ nhíu mày hoài nghi,
"Tôi không hề đồng ý để cô bao dưỡng."
Số 23 cười trong trẻo, điệu bộ ngập tràn vui sướng, lắc lắc lư lư đi về hướng cửa.
"Tôi thích, vậy là đủ! Anh cũng đâu thể cản được tôi!"
Cảnh Thâm "..."
Thiếu niên trầm ngâm không đáp lời.
Đúng là hắn không thể cản được cô... nhưng tùy tiện vác một người về nhà đòi bao dưỡng... có gì đó không đúng lắm
"Tôi còn phải làm việc."
"Lương anh một ngày bao nhiêu, tôi trả anh một ngày như vậy, cộng thêm bao ăn bao ở, lại khuyến mãi thêm tôi nữa thì anh đâu có vấn đề gì?"
Lưu Dương "..." Có vấn đề đấy!!!
"Không nói nhiều nữa, như vậy là nhất trí rồi nhé!"
Nói xong, ai đó đã vút ra ngoài, không quên sập cửa một cái thật to,
Thiếu niên kia chỉ a một tiếng, lại im lặng...
Cô bé Lưu Dương tội nghiệp nhìn cánh cửa một lúc, rồi lại cẩn thận quan sát nét mặt khó coi của ai đó bên cạnh, khóc không ra nước mắt.
Ở một khu biệt thự dành riêng cho những người có tiền sinh sống, cũng là nơi ở của đôi cẩu nam nữ... hay gọi cho dễ hiểu hơn là nam nữ chủ.
Có ai đó đang 'đường hoàng' mưu đồ làm việc xấu.
Chiều hôm ấy, Số 23 ôm theo một đống đồ, nghênh ngang đạp cửa bước vào nhà, khung cảnh ấy vẫn không thay đổi như khi cô rời đi, vẫn là hai con người ấy, vẫn là cái dáng ấy, vẫn chưa có ai nhúc nhích.
Lưu Dương vừa thấy cô trở về, lập tức nhào tới ôm chầm lấy, lôi kéo ống tay áo cô.
"Chị!" Có trời mới biết, cô bé đã phải ngồi im một chỗ gần hai tiếng rồi. Thế nên thay vì chất vấn thì Lưu Dương cảm thấy, chị mình như một vị cứu tinh vậy
Vị cứu tinh nào đó cũng không phụ lòng cô bé, lập tức bước đến kéo tay đại Boss nào đó cùng một đống đồ...vào nhà tắm!!!
Sau đó có tiếng đồ vật rơi xuống, tiếng la và có cả những thứ tiếng kì lạ khác
Lưu Dương "..." Chị! Người là con gái đó! Không nên tùy tiện như vậy
Hệ thống [...] Ký chủ, đừng đầu độc tâm hồn trong sáng của độc giả nữa
Một lát sau, cửa phòng tắm mở ra, Thiếu nữ vẻ mặt cực kì nghiêm túc kéo tay ai đó toàn thân đỏ chót như con tôm luộc ra ngoài.
Thiếu niên nào đó phát ngốc luôn rồi!!!
Bộ đồng phục nhân viên trên người đã bị thay bằng một chiếc áo phông cùng quần short ngắn, kính cũng bị ai đấy 'thủ tiêu' đi mất, làn da trắng hồng như trẻ con.
Bây giờ trông Cảnh Thâm giống một đại thiếu gia hơn là nhân viên làm việc nhiều
Chính Lưu Dương cũng phải ngạc nhiên trước sự thay đổi này
Số 23 ung dung, thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra, ngồi phịch xuống ghế
"Đói quá! Lưu Dương! Em nấu cơm chưa!" Số 23 dở giọng nhõng nhẽo với...em gái
"À vâng...Bây giờ em đi nấu ngay!" Tiếng nói của Số 23 làm ai đó đang thất thần hồi tỉnh, lại phải cuống quýt chạy đi làm cơm
"Thôi bỏ đi! Bây giờ cũng muộn rồi, nấu không kịp đâu! Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn!"
Không cho ai kịp phản đối, Số 23 đã kéo cả hai ra ngoài
Lưu Dương "..." Cục băng chị đại của tôi đâu rồi? Sao cứ có cái gì đó sai sai ở đây
Trong lúc Số 23 an nhàn đi hưởng thụ thì cục cảnh sát thành phố đang náo loạn cả lên