[Quyển 1] [Mau xuyên] Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích!

Chương 21: Tiểu thư! Xin dừng lại (7)




Ngự hoa viên hoàng cung Lưu Vệ quốc, hoa quý cỏ lạ ngập tràn, là nơi đẹp nhất trong cung,


"Ai da! Chán quá!"


Số 23 mang trên mình bộ y phục ngắn màu đỏ do cô cắt từ bộ váy dài, nằm dài trên bàn đá giữa sân thở ngắn than dài, hời hợt nhìn xung quanh,


Chẳng biết thế nào mà tên Tần Mặc dở hơi đó mời cô thăm cung, nói hắn là quan gì đó trong cung nên được vào rồi bỏ cô lại đây bảo đi có tí việc


Hừ! Vua một nước, dám công khai tên thật với cô mà không dám lộ thân phận, đúng là...


Số 23 bất chợt ngưng lại bởi một tiếng đàn du dương, nhẹ nhàng như gió thổi mà mãnh liệt xuyên qua tường đá thẳng đến chỗ cô ngồi


Một phần khác cũng là do cẩu hệ thống bất chợt lên tiếng


[ Nhiệm vụ phụ tuyến bắt buộc: 'Ngăn cản Lăng Triệt hắc hóa' ]


Giao nhiệm vụ đúng lúc lắm con cẩu kia!


Hừ, theo kinh nghiệm của cô thì nhiệm vụ bất chợt thế này chắc chắn người đang đánh đàn là...


Nhẹ nhàng lần theo tiếng đàn ra một đài dựng giữa hồ, xung quanh là hoa đào nở rộ, mặt hồ nhẹ lăn tăn gợn sóng,


Sắc đào ngập trời, dệt lên một tấm thảm đỏ lóa mắt,


Ở giữa đài là một nam tử, à không, với khuôn mặt trẻ thế kia nên gọi là một thiếu niên thì đúng hơn, 


Khoác một thân hắc y, ngũ quan hài hòa sắc nét, khuynh động tâm can người nhìn,


Hệ thống, sao trong cốt truyện nói hắn là một nam tử thành thục, sống trong rừng sâu cơ mà? Ngươi ra đây xem nam tử chỗ nào, cái dung nhan nghịch thiên gì kia? Sao cốt truyện nói hắn ở trong rừng, thế quắc nào lại vào cung rồi? Hiệu ứng bươm bướm mạnh đến thế cơ à?


Hắn dường như không nhận thấy có người đến gần, vẫn tiếp tục gảy đàn, những ngón tay thon dài, trắng noãn như ngọc nhẹ nhàng lướt qua dây đàn, 


Thiếu nữ hơi sững lại một chút, lại nhìn đồi mắt đang nhắm nghiền kia...


Hắn... không thể nhìn...


Mái tóc đen nhẹ bay theo gió,


Số 23 không nói gì, chỉ đứng dựa lưng vào cột, lắng nghe,


Ánh nắng dịu dàng, lặng lẽ buông xuống, rơi trên vai thiếu nữ toàn thân hồng y, tay áo mềm mại khẽ lay động theo làn gió thoảng...


Khúc nhạc da diết, nốt nhạc bi thương, nhưng nàng lại cảm thấy...


Thật sự dễ nghe...


Hắn gảy hết khúc nhạc, dừng tay, đôi mắt vẫn nhắm lại


"Ngươi còn muốn nghe sao?" Giọng nói mang theo sự xa cách mà lại rất thản nhiên,


Số 23 im lặng, nở một nụ cười, biểu tình nhàn nhạt,


"Tại sao ngươi lại cười?"


"Ngươi thấy sao?"


"Ta có thể cảm nhận được"


Hừm! Cũng có vẻ hắn thông minh đúng như trong cốt truyện nhưng... cũng chẳng có gì thú vị cả, cứ ngăn không cho hắn làm loạn là hoàn thành nhiệm vụ rồi!


"Khúc nhạc ngươi đàn thể hiện rõ con người ngươi!"


"Con người ta?" Hắn hơi nghiêng đầu


"Không tin vào con người, tuyệt vọng, hết đường cứu vãn."


"Sao ngươi nhận ra được?" Thiếu niên mơ hồ hỏi


"Ta có thể cảm nhận được" Trích nguyên văn lại lời hắn...


"Vậy sao..."


Thanh âm phía sau rất nhỏ, nhỏ đến mức khó mà nghe thấy...


Số 23 quay lưng rời đi, lại nghe một tiếng dây đứt, vọng rất rõ,


Nàng quay lại nhìn, sau đó liền bước nhanh đến,


Gương mặt thiếu niên trắng bệch, mi hơi nhíu, tay bị dây đàn cắt trúng, tạo thành vết xước kéo máu đỏ chảy ra,


Ở trên làn da trắng nõn của hắn, lại càng thêm bắt mắt,


Thiếu nữ cúi xuống, cau mày đem bàn tay kia bỏ vào trong lòng,


Thiếu niên cả người cứng ngắc. Không biết nàng làm gì, vết thương chỉ phớt qua một đợt mát lạnh, sau đó liền không cảm thấy gì nữa...


Số 23 xoa xoa chỗ bị thương của hắn, đến khi thấy không còn dấu vết gì nữa, mới buông tay ra,


"Cẩn thận một chút..."


Vết thương bị dây đàn cắt trúng, hoàn toàn biến mất.


Dừng một chút, dường như thấy hành động của chính mình có chút kỳ quái, lại im lặng không nói nữa.


Thiếu niên cúi đầu, nhẹ giọng "ân" một tiếng, ngươi kia liền quay bước rời đi...


Chỉ còn lại một mình, thiếu niên cũng không tiếp tục gảy đàn, từ từ mở đôi mắt không còn nhìn thấy được ánh sáng của mình ra...


Đồng tử đen thẳm lại giống như mặt hồ trong suốt không gợn sóng, phản chiếu cả bầu trời sao trong đêm...


Ánh dương vừa lên đã bị mây mù che khuất...


Cùng lúc đó, Số 23 đã về lại chỗ cũ, Tần Mặc đang ngồi tại đó, tay phe phẩy chiếc quạt ngọc, nhấp nhẹ môi vào chén trà trong tay


"Ngươi vừa đi đâu?"


Nàng tỏ vẻ lãnh đạm...


"Ta đi chơi loanh quanh đây..."


"...Và tìm được một vật nhỏ rất thú vị!" Tất nhiên câu sau của cô Tần Mặc không hề nghe được


"Liễu Y! Ngày mai hoàng đế Đông Vệ quốc sẽ đến!"