[Quyển 1] [Mau xuyên] Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích!

Chương 14: Ngoại truyện: Bạch Phi




Hắn là một người học rộng tài cao nhưng lạnh lùng và tàn nhẫn


Hắn từng đọc trong sách, có một thứ có thể làm thay đổi con người, đó là 'tình yêu'


Ha! Tình yêu? Ai lại tin vào cái thứ ấy chứ?


Sinh ra trong dòng tộc có truyền thống phục vụ hoàng gia, ngay từ nhỏ hắn đã phải trải qua những khóa huấn luyện vô cùng nghiêm khắc


Bản thân hắn từng nghĩ tại sao phải chịu số phận làm nô lệ này, hắn muốn làm chủ và sinh ra để được làm chủ, hắn Bạch Phi muốn làm hoàng đế của đảo quốc ma cà rồng,


Vậy là trong bóng tối, một mình hắn lập lên cả một tổ chức ngầm, hàng trăm kế hoạch được lập ra để soán ngôi đã được chuẩn bị kĩ càng, chỉ cần đợi thời điểm đến


Rồi năm hắn mười tám tuổi, hắn chịu trách nhiệm phải phục vụ cho người thừa kế tương lai của vương quốc- công chúa An An, mười lăm tuổi


Hắn biết thời cơ sắp đến rồi, chỉ cần ra tay từ cô công chúa ngu ngốc này


Cô ta chấp nhận mọi khó khăn, giả dạng thường dân vào học viện để theo đuổi một nam nhân nào đó, theo đuổi cái thứ gọi là tình yêu


Hắn không quản


Nhưng mọi việc cứ tưởng trôi chảy như hắn muốn thì bỗng một ngày, cô ta thay đổi


An An, cô trở nên tùy hứng, điêu ngoa, cuồng màu đỏ, thay vì theo đuổi nam nhân kia thì lại bắt hắn lái xe đưa cô đến trường, tiết lộ thân phận thực sự, làm mọi thứ có thể để làm màu


Từ lúc cô thay đổi, hắn dường như trở thành nô lệ, suốt ngày bị sai khiến việc vặt, dọn phòng và làm màu cho cô, hắn vẫn cứ đóng kịch, đeo lên mình gương mặt tận tụy vì chủ nhân, ra sức làm mọi việc mà cô sai bảo


Để rồi đến một ngày, khi hắn nhìn thấy khuôn mặt lãnh khốc, tàn nhẫn đến cực hạn của cô khi giết người không lấy một cái chớp mắt


An An, rốt cuộc đâu mới là khuôn mặt thật của ngươi?


Sau hôm ấy, cô bỗng nhiên rủ hắn đến tổ chức nghiên cứu gì đó,


Từ lúc thấy cô trong bộ váy đỏ, với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, mỗi bước đều giống như giẫm lên đầu quả tim hắn đi tới,


Trái tim này, chẳng biết từ lúc nào, lại vì cô mà điên cuồng đập loạn,


Sau đó, hắn luôn phải tự trấn an bản thân, hắn không thể xao động


Kể từ sáng hôm sau, hắn bắt đầu cho người thi hành kế hoạch nhưng lần nào cũng nhận thông báo thất bại


Thủ hạ của hắn không trở về, đến khi tìm thấy xác thì ai cũng bị kết liễu bởi một phát đạn nhắm thẳng vào đầu hoặc tim, giống như cái xác trong phòng công chúa lần đó, lần đầu tiên cô giết người


An An, cô đã sớm biết tất cả? 


Nhưng hắn không hề bị  vạch tội ra, cô vẫn tiếp hắn bằng nụ cười rạng rỡ đó, sai hắn đi làm việc vặt


Hắn đã từng ám sát cô rất nhiều lần, nhưng lần nào cô cũng tránh được. Có những lần cô có thể giết hắn, nhưng cô không làm.


Cô làm gì hắn cũng không hề hay biết


Đến khi cô lật đổ gia tộc Hắc Huyết, quét sạch một vòng vương quốc thì hắn đã biết hắn thua rồi!


Thua dưới tay một người con gái, một người hắn từng phục vụ, một người từng bị hắn cho rằng ngu ngốc


Nhưng đến khi hắn quyết định rời đi, cô ta, vẫn cái điệu bộ tùy hứng ấy, ngồi trên ngai vàng, hỏi hắn


"Bạch Phi, ngươi tiếp quản vương quốc này nhé?"


"Vì sao?" Cô ta làm hỏng kế hoạch của hắn, bây giờ lại muốn trao thứ hắn mong muốn vào tận tay hắn,


Thiếu nữ chỉ lắc đầu, mỉm cười ôn nhu như trước, không giải thích bất luận điều gì,


Lúc đó, hắn cứ nghĩ cô đang đùa,


Nhưng kết quả lại là, cô thực sự trao lại vương quốc cho hắn, mặc kệ cả cha và những người trong triều cật lực phản đối


Kể từ lúc đó, hắn đã biết


Ngày xưa, hắn từng muốn có được vương quốc này,


Bây giờ, hắn lại muốn có được cả nó cùng cô ấy, công chúa của hắn,


Kẻ lúc nào cũng âm u giống như tìm được ánh sáng của đời mình, hắn đã bắt đầu theo đuổi cô bằng cách làm cho vương quốc mà cô tặng hắn ngày một hùng mạnh, hắn muốn xứng với cô


Năm năm trôi qua, cô đã lớn, lúc hắn chuẩn bị cầu hôn cô thì cô lại ra đi mãi mãi, bỏ mặc hắn


Ba nghìn năm nữa lại trôi qua,


Bạch Phi nhẹ nhàng đặt bó hoa bỉ ngạn xuống ngôi mộ xây bằng đá cẩm thạch trắng toát, lãnh lẽo


Cô đến, mang theo náo nhiệt cho thế gian cô quạnh, đầy nhàm chán này,


Nhưng cũng rất tàn nhẫn mà quay lưng bỏ đi, thậm chí một câu tạm biệt cũng chưa hề nói...


Hắn ngồi xuống, tựa đầu vào ngôi mộ, đưa tay chạm nhẹ lên nó, mi mắt trĩu nặng từ từ khép lại


"Thật độc ác!"


Hắn sẽ đến, gặp lại cô,


Phục vụ cho cô, dọn dẹp, làm việc vặt... và cả giúp cô làm màu nữa chứ!


Cô công chúa ngu ngốc nào đó của hắn... chắc sẽ không tự lo được cho bản thân đâu nhỉ?


' Trải qua một đời, giống như một cái nháy mắt,


Nhân sinh tăm tối, chỉ có người là quang minh.'


                                                                         -Bạch Phi-


------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Tada! Cuối cùng thế giới này cũng hoàn. Chúc mừng, tung hoa!


Mọi người thấy thế nào?


Thông báo thế giới sau nha :" Tiểu thư xin dừng lại!" 


Tiếp tục ủng hộ mình nha, iu mọi người nhìu nhìu!!! =3=  =3=