[Quyển 1] Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi

Chương 22: Lái xe không an toàn




Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Chàng trai đang lái xe than nhẹ đến mức không thể phát hiện, anh phanh gấp, dừng xe lại.

Kỳ Nguyệt: "Sao vậy?"

Chân trái của Cố Hoài chống trên mặt đất, giữ thăng bằng cho xe: "Chúng ta đi bộ đi, trời tối, lái xe không an toàn."

Trời tối?

Đèn đường rất sáng mà?

Kỳ Nguyệt tuy rằng nghĩ vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn nhảy xuống xe.

"OK!"

Quả thật an toàn rất quan trọng, lái xe không an toàn.

Trong trường có rất nhiều loài động vật nhỏ, đôi lúc sẽ nhảy ra bất ngờ.

Vì thế người thì dắt xe đạp, người thì cầm trà sữa sóng vai cùng nhau vào trường.

Đi được một lát, Kỳ Nguyệt đột nhiên nhớ đến việc chính: "À đúng rồi, không phải anh bảo giáo sư Thẩm tìm tôi sao? Chúng ta có nên đi nhanh không? Bằng không ông ấy lại sốt ruột chờ lâu..."

"Xin lỗi, vừa rồi tôi thấy cậu dường như không muốn nói nhiều với nhóm người kia, cho nên mới thuận miệng tìm một lí do để đưa cậu đi." Cố Hoài giải thích.


"À! Thì ra là vậy..."

Kỳ Nguyệt cảm thấy hơi mất mát, chỉ là cô cũng rất ngạc nhiên, không ngờ Cố Hoài lại là người nhiệt tình như vậy, còn giải vây cho cô.

"Cảm ơn anh! Quả thật tôi không muốn tiếp xúc nhiều với họ, cho nên họp lớp tối nay tôi cũng không đi, không ngờ lại trùng hợp như vậy, ra ngoài mua cơm cũng đụng trúng..." Kỳ Nguyệt cảm thán.

"Không cần khách khí." Đôi mắt trầm lắng như bóng đêm của Cố Hoài dừng trên người cô, nhàn nhạt hỏi: "Cậu nghĩ sao?"

Kỳ Nguyệt: "Hả?"

Cố Hoài: "Người mà cô gái kia nói."

Kỳ Nguyệt: "Anh nói Sở Mộ Phàm sao?"

Kỳ Nguyệt trầm mặc trong chốc lát, dường như đang nhớ lại quá khứ, một lúc lâu sau cô mới lẩm bẩm: "Lúc học cấp ba... cậu ấy là bạn học của tôi..."

"Cấp ba..." Cố Hoài dừng một chút: "Vì sao lại thích cậu ta?"

Kỳ Nguyệt gãi đầu, cười đáp: "Thời học sinh thích một người đâu cần lý do gì, có lẽ trong một khoảnh khắc nào đó đã động lòng, liền thích..."


Kỳ thật đây là vấn đề riêng tư của cô, cô và Cố Hoài cũng không phải thân thiết, huống chi tâm sự của thiếu nữ, nên cũng ngại nói nhiều.

Gió đêm nhẹ nhàng lay động, có thể mơ hồ thấy vài ngôi sao lập lòe trên đỉnh đầu, bóng cây rọi vào khuôn mặt che đi cảm xúc đang dao động.

Đại khái là ban đêm dễ khiến người khác tức cảnh sinh tình, cũng dễ khiến người ta buông tâm lý đề phòng, Kỳ Nguyệt thở dài, tiếp tục nói: "Kỳ thật nói là mối tình đầu của tôi cũng chỉ được xem như tôi đơn phương thích cậu ấy mà thôi. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi tỏ tình với cậu ấy... kết quả, bị cự tuyệt..."

Cố Hoài nhìn thoáng qua thiếu nữ: "Vì sao?"

Giọng điệu Cố Hoài không giống như dò hỏi mà giống như cảm thấy cô không nên bị cự tuyệt hơn...

Kỳ Nguyệt ho nhẹ một tiếng: "Thì có thể vì cái gì chứ, không thích tôi nên cự tuyệt thôi. Chỉ là quan hệ thường ngày của chúng tôi cũng không tệ lắm, tương đối thân thiết, nên cậu ấy cũng không cự tuyệt quá đáng, chỉ nói với tôi là muốn đi du học..."


"Bây giờ thì sao?"

"Bây giờ?"

"Bây giờ cậu còn thích không?"

"..." Kỳ Nguyệt ngẩn người.

Vấn đề này cô quả thật chưa từng nghĩ đến.

Kỳ Nguyệt suy tư một chút, sau đó buông tay, nói: "Ai biết được, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì chưa từng gặp nhau, việc đã lâu vậy rồi, hôm nay nếu không phải Kỳ Trăn nhắc đến, đoán chừng tôi đã sớm quên rồi."

"Đã quên?" Đuôi lông mày Cố Hoài hơi nhướng lên, anh nhắc nhở: "Lúc cậu nghe thấy cái tên kia, bàn tay đặt trên eo tôi hơi siết chặt."

Kỳ Nguyệt bị sặc một trận: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không cố ý... Lại đột nhiên nghe thấy, tóm lại cảm xúc sẽ có dao động mà... Dẫu sao lúc tỏ tình tôi đã dùng tận một tháng sinh hoạt phí, mua cho cậu ấy một cái đồng hồ!"

Ánh mắt Cố Hoài hơi lóe lên: "Ồ, còn tặng đồng hồ?"