Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Toàn bộ đều bị sắc đẹp hấp dẫn, lập tức quăng Kỳ Nguyệt ra sau đầu.
"A a a! Chàng trai kia là ai vậy? Thật đẹp trai!" Chử Giai Bái kích động.
"Đúng vậy đúng vậy! Xung quanh đại học A rất nhiều soái ca, nhưng soái như vậy vẫn là lần đầu tớ được thấy!" Một nữ sinh khác phụ họa.
Trong đó có một cô gái sau khi nhìn rõ mặt chàng trai thì hưng phấn nói: "A! Tớ biết tớ biết, đó là lão đại truyền kì của đại học A, Cố Hoài! Là sinh viên mà giáo sư Tần Đông Thăng của viện nghiên cứu tự hào nhất! Anh ấy chỉ cần đăng một bài viết phổ cập khoa học lên weibo thì sẽ có hơn mười mấy vạn người share bài, nếu lộ mặt thì lượng share càng đáng sợ hơn, nghe nói chương trình Kỳ Trăn tham gia cũng mời anh ấy, chỉ là lão đại đã từ chối..."
"Anh ấy chính là Cố Hoài! Người thật còn đẹp hơn ảnh chụp! Má ơi! Đây là nhan sắc có trên trần đời sao? Lão đại hạ phàm!"
Đừng nói là con gái, cả đàn ông như bọn họ cũng không thể không thừa nhận người kia thật sự rất đẹp, không có cách nào phủ nhận.
Vào lúc này, Cố Hoài đang cầm hai ly trà sữa mới mua bước khỏi cửa tiệm.
"A a a! Lão đại xách trà sữa vẫn tiên khí xuất trần!" Chử Giai Bái kích động.
Con ngươi Kỳ Trăn cũng xẹt qua một tia kinh diễm. Bình tĩnh mà xem xét, trong thời gian này cô ta gặp qua không ít nghệ sĩ đẹp trai ở giới giải trí muôn màu muôn vẻ, nhưng đều không có loại khí chất của Cố Hoài.
Trong lúc mọi người đều thưởng thức giá trị nhan sắc của lão đại, Chử Giai Bái đang phân vân có nên đến gần hay không thì ánh mắt chàng trai đột nhiên đảo về hướng bọn họ, dừng ở một bóng người nào đó.
Giây tiếp theo, dịu dàng như gió xuân.
Kế đó, họ liền nghe giọng nói khàn khàn thanh lãnh của anh kêu một cái tên:
Ai? Khoan đã?
Cố Hoài gọi ai?
Kỳ Nguyệt...?
Nhóm người Chử Giai Bái đều ngây ngẩn.
Bọn họ nghe nhầm sao? Sao lão đại như Cố Hoài lại quen biết Kỳ Nguyệt chứ?
Kỳ Nguyệt còn đang tò mò không biết những người này đang xem cái gì thì nghe có người gọi tên mình, cô theo bản năng quay sang hướng phát ra âm thanh thì thấy Cố Hoài đang đứng trước cửa tiệm trà sữa.
"Cố Hoài...?" Kỳ Nguyệt hơi kinh ngạc.
Trùng hợp vậy sao?
Cố Hoài nhìn thiếu nữ, đáy mắt hiện lên ý cười còn dịu dàng hơn ánh trăng: "Thất thần cái gì, mau qua đây."
"Hả?"
Cố Hoài dùng giọng điệu thân thiết làm Kỳ Nguyệt hơi ngớ người.
Cố Hoài xách theo trà sữa, đến cạnh một chiếc xe đạp gần đó, tự nhiên nói: "Giáo sư Thẩm bảo tớ đến đón cậu."
"Hả? Giáo sư Thẩm? Đón tôi?"
Kỳ Nguyệt vừa nghe đến ba chữ giáo sư Thẩm thì lập tức chạy sang, cũng không quản lí do vì sao giáo sư Thẩm bảo Cố Hoài đến đón mình.
"Cho tôi?" Kỳ Nguyệt kinh ngạc.
Lúc nãy cô còn chưa kịp mua trà sữa đã bị nhóm người Kỳ Trăn chặn lại.
"Thuận đường mua, cậu và bạn cùng phòng uống đi."
"Cảm ơn anh! Tiệm trà sữa này phải xếp hàng rất lâu."
"Lên đây đi." Cố Hoài mở miệng.
Kỳ Nguyệt nhìn sang ghế sau xe đạp: "Anh muốn chở tôi?"
Con ngươi Cố Hoài đẹp như hoa rơi, cười nhẹ: "Bằng không thì sao? Tớ lái xe, cậu chạy theo ư?"
Việc này hơi kì quặc.
Kỳ Nguyệt lại suy nghĩ.
Ngồi xe của Cố Hoài sẽ nhanh gặp được giáo sư Thẩm hơn!
Vì thế, Kỳ Nguyệt liền cẩn thận ngồi lên ghế sau xe đạp.
Bởi vì lo trà sữa và đồ ăn trong tay làm dơ quần áo của Cố Hoài, cho nên cô rất cẩn thận để không chạm phải anh.
Cố Hoài nghiêng đầu nhìn cô, chân mày hơi nhướng: "Ôm chặt, lát nữa có một con dốc."
"Ồ..." Kỳ Nguyệt đành phải vươn tay vịn eo Cố Hoài.
Sơ mi của Cố Hoài rất mỏng, chỉ cần dán tay lên đã cảm nhận được cơ bắp và độ ấm của da thịt.
Bởi vì dựa rất gần, Kỳ Nguyệt lại ngửi được mùi tùng bách trên người anh...
Tuy rằng Kỳ Nguyệt không muốn nói người với nhóm người Kỳ Trăn, nhưng vẫn duy trì lễ phép cơ bản, chào tạm biệt trước khi rời đi.
"Các cậu, tớ còn có việc, xin lỗi không tiếp chuyện được, lần khác có cơ hội sẽ gặp sau."
Cố Hoài lạnh nhạt liếc những người đó một cái, cũng nói theo: "Xin lỗi không tiếp chuyện được."
Giọng điều này hơi có cảm giác phụ xướng phu tùy...
Mọi người: "...???"
Đám người Kỳ Trăn ngây ngốc tại chỗ.
Bọn họ nhìn ghế sau xe đạp của Cố Hoài, lại nhìn BMW của Kỳ Trăn, đột nhiên cảm thấy BMW không hấp dẫn bằng ghế sau xe đạp...