Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Nghe cuộc đối thoại của hai người, Tống Thu Thu rất cạn ngôn.
Dù thế nào thì việc của Kỳ Trăn đều quan trọng hết, tới lượt Kỳ Nguyệt thì toàn là râu ria.
Dù sao Kỳ Nguyệt cũng độc lập mà, Kỳ Nguyệt lợi hại mà, Kỳ Nguyệt không cần quan tâm mà!
Dù sao Kỳ Trăn cũng yếu ớt nên cần được chú ý mà!
Chẳng lẽ họ không nghĩ đến việc Kỳ Nguyệt cũng cần quan tâm sao?
Bọn họ không nghĩ, có lẽ Kỳ Nguyệt cũng hi vọng những lúc thế này được ba mẹ mình cổ vũ?
Dù chỉ đến một người cũng được...
Nếu không phải đối phương là trưởng bối, Tống Thu Thu đã sớm chửi bậy rồi.
"Không phải chứ? Chú dì, hai người không đi hả?" Tống Thu Thu biết còn cố ý hỏi một câu.
Kỳ Vạn Lý xấu hổ ho nhẹ một tiếng: "Bạn học, cảm ơn cháu đã cổ vũ cho Kỳ Nguyệt, Kỳ Nguyệt trùng thời gian thi đấu với Trăn Trăn, có thể bọn chú không thể đi được, chờ Trăn Trăn đấu xong, bọn chú sẽ đến!"
"Làm gì có vụ thi đấu kết thúc mới qua... Chú dì, thôi hai người không cần qua đâu, coi như không biết chuyện này đi. Cùng là con gái ruột, chú dì biết rõ Nguyệt bảo cũng thi đấu, lại không ai đi xem, cháu sợ Nguyệt bảo sẽ đau lòng! Bên Nguyệt bảo, cả lớp bọn cháu sẽ cổ vũ cho cậu ấy, không phiền chú dì phải nhọc lòng!"
Lấy tính tình của Tống Thu Thu, câu đó coi như đã tương đối khéo léo, nhưng cũng đủ khiến Kỳ Vạn Lý và Vu Thục Hoa nghe ra ý giễu cợt.
"Cháu đi đây, gặp lại chú dì sau!"
Nói xong, cô ấy không thèm quản biểu cảm khó coi của vợ chồng nhà đó nữa, trực tiếp nhảy nhót rời đi.
Nguyệt bảo không nói, nhưng cô ấy nhịn không được, đụng đã đụng rồi, phải để họ không thoải mái mới tốt, nếu không Nguyệt bảo thua thiệt quá rồi!"
Lúc Tống Thu Thu tới nơi, Kỳ Nguyệt đang làm nóng cơ thể, Tô Tiểu Đường đừng bên cạnh quạt gió cho cô.
"Nguyệt bảo! Nguyệt Bảo Nhi ~~~" Tống Thu Thu đứng từ xa vẫy tay rồi chạy tới nhào vào lòng Kỳ Nguyệt.
Kỳ Nguyệt dở khóc dở cười: "Cậu nhặt được tiền hay sao mà vui thế?"
Tống Thu Thu cười ranh mãnh: "Cái gì nha! Sắp được thấy tư thế oai hùng của cậu trên sân thi đấu, tâm trạng tớ mới tốt đó!"
Cùng lúc này, loa bắt đầu thông báo trận thi sắp bắt đầu.
"Tớ đi đây!" Kỳ Nguyệt cười nói.
Tống Thu Thu nắm quyền: "Ừ ừ, Nguyệt bảo cố lên!"
Tô Tiểu Đường phụ họa:"Nguyệt bảo, cậu là giỏi nhất!!!"
Mấy bạn học bên cạnh cũng sôi nổi vì Kỳ Nguyệt cổ vũ.
Lúc này, hai người chen từ sau vào.
Giang Lãng quen thói đến cạnh Tống Thu Thu, huýt sáo: "Yo, bạn học khoai tây cố lên nha!"
Khóe miệng Kỳ Nguyệt hơi giật, xem náo nhiệt...?
"Sao hai cậu lại tới đây?" Tống Thu Thu ghét bỏ liếc hai người một cái.
"Đã nói là cổ vũ rồi mà!" Giang Lãng bày ra vẻ thành khẩn.
Nghe vậy Tống Thu Thu mới hài lòng: "Xem như các cậu có lương tâm! Không uổng công tôi đến sân bóng rổ đưa nước cổ vũ cho hai cậu!"
Rất nhanh, các tuyển thủ dự thi đều đứng trên đường băng.
Cùng với tiếng súng lệnh, các tuyển thủ vọt lên đường đua như tên rời khỏi dây cung.
Đường băng của Kỳ Nguyệt ở vòng ngoài, nhưng rất nhanh cô đã vượt lên dẫn đầu với tốc độ áp đảo.
Giang Lãng nhìn đến há hốc mồm: "Ôi đệch! Bạn học khoai tây dẫm lên Phong Hỏa Luân để chạy hả? Sinh viên ngành thể dục thể thao đều bị cô ấy bỏ lại đằng sau!"
Lăng Phong: "Mới đầu cô ấy đã chạy nhanh thế, về sau thể lực còn theo kịp không?"
Tống Thu Thu đắc ý nói: "Đương nhiên theo kịp rồi, cậu không biết gì về thể lực của Nguyệt bảo nhà tôi cả!"