[Quyển 1] Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi

Chương 157: Sẽ không gặp lại




Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Được rồi, loại người nhà đó không cần cũng được, cậu còn bọn tớ mà!" Tống Thu Thu an ủi.

Tô Tiểu Đường cũng mở miệng: "Đúng vậy, bọn tớ đều là người nhà của cậu!"

Nhìn bộ dạng bất bình thay cô của Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường, dòng máu lạnh băng của Kỳ Nguyệt dần khôi phục lại độ ấm: "Cảm ơn các cậu..."

Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường cùng ôm cô: "Người trong nhà mà cảm ơn gì chứ!"

Tống Thu Thu vẫn cảm thấy rất tức: "Hừ, tớ hết chỗ nói rồi, chỉ nói mấy câu, đến mức đó sao? Nếu không vì đại thần, Nguyệt bảo nhà ta mới không thèm để ý đến anh ta! Lương trăm vạn thì sao, Nguyệt bảo nhà chúng ta còn chưa tốt nghiệp mà đã được vô số người mời với mức lương trên trăm vạn rồi đấy nhé! Ai thèm quan tâm đến anh ta!"


Tô Tiểu Đường lẩm bẩm: "Lại nói, hình như lâu rồi đại thần không xuất hiện."

"Đúng vậy! Nhưng cậu ấy không xuất hiện mới là chuyện bình thường mà? Khoảng thời gian trước ba ngày gặp mặt hai lần, tớ mới thấy kì lạ ấy!" Tống Thu Thu đáp.

Tô Tiểu Đường gật đầu tán đồng: "Ừ cũng đúng... Nào có thần tiên ngày nào cũng hạ phàm!"

Nhắc tới Cố Hoài, Kỳ Nguyệt hơi giật mình, chợt nhớ đến lời Trần Cảnh nói.

Cố Hoài đã đồng ý tham gia viện nghiên cứu NT, mà sau khi tốt nghiệp cô sẽ rời khỏi thành phố A...

Đến lúc đó, chắc sẽ không còn găp lại...

...

Ngày hôm sau, sân vận động.

Đại hội thể thao hừng hực khí thế chính thức bắt đầu.

Kỳ Nguyệt chuẩn bị thi đấu, Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường thì làm một số công việc hậu cần.

Rất nhanh đã tới buổi chiều, sắp tới thời gian Kỳ Nguyệt thi đấu.


Tống Thu Thu vội chạy đến nơi thi đấu của cô.

Chạy được nửa đường, có một đôi vợ chồng gọi cô lại.

"Chào cháu, xin hỏi địa điểm thi bắn súng nằm ở đâu vậy" Một người đàn ông trung niên hỏi.

"Điểm bắn súng, chú ơi, quẹo phải trước mặt, đi thêm ba trăm mét nữa, sau đó..." Tống Thu Thu đang chỉ đường, sau khi thấy rõ người hỏi thì ngẩn người: "Chú... Chú là... ba của Kỳ Nguyệt...?"

Người đàn ông cũng giật mình: "Bạn học, sao cháu lại biết? Cháu là..."

Lúc này, dường như Vu Thục Hoa đã nhận ra cô ấy: "Ồ, cháu là Tống... Tống gì nhỉ? Cháu là bạn cấp ba của Trăn Trăn đúng không?"

Nghe thế, sắc mặt Tống Thu Thu không tốt cho lắm: "Không phải, cháu tên Tống Thu Thu, là bạn học của Kỳ Nguyệt."

Vu Thục Hoa hơi buồn cười: "Trăn Trăn và Nguyệt Nguyệt học chung cấp ba mà! Cháu là bạn học của Nguyệt Nguyệt thì không phải bạn học của Trăn Trăn à?"


Rõ ràng cô có quan hệ tốt với Kỳ Nguyệt, phản ứng đầu tiên của bà mẹ này không phải nói cô là bạn học của Kỳ Nguyệt, mà lại nói cô là bạn học của Kỳ Trăn...

Trong lòng Tống Thu Thu vô cùng khó chịu, nhưng ngại đối phương là người lớn, chỉ có thể ôm cục nghẹn trong bụng.

"Thật trùng hợp quá, bạn học, cháu cũng tới xem thi đấu sao?" Vu Thục Hoa hỏi.

"Thưa dì, cháu làm hậu cần cho trường cháu." Tống Thu Thu nhìn thoáng qua hai người, vốn không định cùng họ nói nhiều, nhưng thật sự nhịn không được, vẫn hỏi một câu: "Chú, dì, hai người đến xem Kỳ Trăn thi đấu sao?"

Vu Thục Hoa lập tức lộ ra vẻ tự hào, cười đáp: "Đúng vậy! Hôm nay Trăn Trăn thi bắn súng, chú dì cố tình bay đến đây để xem!"

Tống Thu Thu cũng cười: "Chú dì đối với Kỳ Trăn thật tốt, xa thế vẫn chạy đến, con gái duy nhất quả nhiên được cưng chiều."
Nghe Tống Thu Thu nói vậy, Vu Thục Hoa và Kỳ Vạn Lý đều ngẩn người.

Vu Thục Hoa giải thích: "Trăn Trăn không phải con gái duy nhất, chú dì còn một đứa con gái khác, chính là Kỳ Nguyệt đó, con cũng quen nó mà?"

Tống Thu Thu làm bộ kinh ngạc: "Hả? Thật sao? Không thể nào! Kỳ Nguyệt cũng là con gái của chú dì? Con ruột sao?"